Sớm hôm sau, Mạc Chi Chi thức dậy, nhìn qua ngọc bội, Thượng Mộc vẫn chưa trả lời.

Tối qua cô nằm trên giường xem Tiên tịch[1] hồi lâu, còn phát hiện Thiên Đế còn cho cô một lá thư tay, trong đó giải đáp không ít nghi hoặc hiện giờ của cô.

[1] Tịch: Trong thư tịch, nghĩa là sách

Vượt thời không bằng Tố Hồi Kính vốn là việc nghịch thiên, nó sẽ hạn chế tu vi của người sử dụng, khiến cho Tiên thân của cô bị khóa ở Luyện Khí cảnh, chỉ có thể bằng vào thời gian tu luyện ra Nguyên Anh xong, mới có thể khôi phục một nửa Tiên lực, mà nếu đạt tới Đại Thừa kì thì có thể khôi phục toàn bộ. Trên lý luận, cô tuy là Luyện Khí, lại so với Luyện Khí bình thường mạnh hơn không chỉ một ít.

Hơn nữa thuật pháp cơ sở chỉ cần cô đủ linh lực, là có thể vận dụng tự nhiên.

Nghĩ vậy, cô lại ngồi xuống tu luyện một lát, nhưng tình hình vẫn giống hôm qua, linh lực vào nội phủ rồi sẽ không còn động tĩnh nữa, tu vi cũng không tăng tiếp.

Xem ra phải nhanh chân tới Tu Chân giới tìm một tông môn bái sư, sớm nâng cao tu vi mới có thể giải phóng Tiên lực bị khóa.

Qua một lúc nữa, Mạc Chi Chi ra khỏi phòng, xoay người nhìn hai gian phòng bên cạnh vẫn im ắng, cô không khỏi tò mò hỏi tiểu nhị: "Cách vách ta không có ai ở sao?"

Tiểu nhị nhiệt tình đáp: "Bẩm Tiên tử, cách vách có hai vị công tử, nhưng từ tối qua hai vị đó không thấy về, trông rất giống đệ tử đại tông môn!"

Nghe xong, trong lòng Mạc Chi Chi có tính toán, nói: "Vậy ngươi biết bọn họ bao giờ sẽ quay lại không?"

"Việc này.. vài vị công tử đến đi như gió, tiểu nhân không biết." Tiểu nhị thẹn thùng gãi gãi đầu, thật thà cười một cái.

"Được, làm phiền ngươi rồi!" Mạc Chi Chi thuận tay cho hắn một miếng linh thạch, rồi bước xuống dưới lầu.

Tiểu nhị hai mắt sáng bừng, lớn tiếng nói vọng theo sau: "Tạ ơn tiên tử!"

Tùy tiện ăn cho xong bữa, Mạc Chi Chi rời khỏi Mạt Lăng Phường, từ khi xuyên sách tới giờ cô chưa từng cẩn thận tham quan thế giới này, trong lúc chờ mấy vị hàng xóm trở về, vừa vặn xem thử 'bất dạ thành' - Thành Lạc Nhạn - được nhắc tới trong sách phong cảnh thế nào.

Thành Lạc Nhạn không lớn, nhưng vì ở vào nút giao hai giới Tiên Phàm, thương mại cực kỳ phát triển, phố thị chen chúc đông đúc, có đồ ăn uống chơi bời của người phàm, cũng có bán cả linh phù, linh đan của Tu Chân giới.

Mạc Chi Chi hào hứng dạo qua vài quán ăn vặt, hai tay cầm ú ụ là đồ, cô dùng ý niệm đem một phần thu vào vòng tay chứa đồ.

"Con súc sinh này, dám cắn ta?" Đám đông phía trước đột nhiên ồn ào chen lấn nhau, trong đống hỗn loạn có tiếng nam tử mắng chửi.

Trong xương mang theo truyền thống hóng drama tốt đẹp của người Trung Quốc, Mạc Chi Chi thừa cơ chen lên hàng đầu, nhìn thấy một hán tử râu quai nón đang quyền đấm cước đá một cô bé nằm trên mặt đất.

Thấy thân mình gầy yếu của cô bé trên mặt đất cong lại, không rõ mặt mũi, dường như đang liều mạng bảo hộ thứ gì đó trong tay.

Thấy quần áo của cô bé này có phần quen mắt, Mạc Chi Chi không khỏi nhìn kỹ một phen, là cô bé có song đồng!

Cô vô thức quay người muốn đi, trực giác nguy hiểm của phụ nữ rất chuẩn, bởi vậy không muốn chọc vào bãi nước đục này.

Cô tới Tu Chân giới vốn là vì Quỷ Vương và Lang Gia Kiếm, những chuyện khác không nên tham dự, làm xong việc đó rồi trở về Tiên giới làm Đế Cơ ăn không ngồi rồi mới là việc chính, nghĩ vậy, Mạc Chi Chi quay đầu chen ra khỏi đám người.

Không ngờ một đôi tay nhỏ đã bắt lấy cô, giọng nói quen thuộc vang lên: "Tỷ--tỷ--cứu muội!"

Mạc Chi Chi cứng nhắc quay người lại, quả nhiên nhìn thấy đôi tay đầy bụi bẩn của cô bé đang nắm góc váy vàng nhạt của mình, cô bé không biết tự lúc nào đã thoát khốn chạy tới cạnh cô.

"Này, ta khuyên ngươi chớ có xen vào việc của người khác." Không đợi Mạc Chi Chi đáp lại, hàn tử râu quai nón đã ồm ồm rống lên với cô.

Lời này vừa ra, ngược lại làm Mạc Chi Chi tức giận, cô có thể không xen vào việc người khác, nhưng không có nghĩa người khác có thể quát tháo cô như thế.

Mạc Chi Chi gật đầu với cô bé con, bảo hộ nó ra sau mình, đối diện với ánh mắt của hán tử râu quai nón, gằn từng chữ: "Không biết là con chó nào đang sủa ấy nhỉ?"

"Con đàn bà thối!" hán tử râu quai nón thấy thế định nhào tới, trên người có linh lực yếu ớt khởi động, dường như là một tu sĩ Luyện Khí. Mạc Chi Chi cười lạnh một tiếng, một đạo linh lực hóa thành lưỡi dao đánh vào đầu gối của hắn, khiến hắn gục xuống đất, hán tử râu quai nón gào lên một tiếng, "Con tiện--A"

Mạc Chi Chi dùng linh lực áp chế hắn, không cho hắn đứng dậy, nhấc giày thêu giẫm lên bàn tay to dày của hắn, nghiền một cái, hán tử râu quai nón lại hét thảm một tiếng.

Cô cúi người, từ trên cao nhìn xuống, nói: "Tiện cái gì? Trước khi sỉ nhục người khác thì suy xét bản thân mình trước, hừ, ức hiếp trẻ con là việc con người làm ra được sao?"

"Đánh hay lắm!" "Tên cặn bã Khung Đại này! Nên sớm có người dạy dỗ hắn rồi!" "Tiên tử làm tốt lắm!"

Đám người xem kịch xung quanh bộc phát từng tràng vỗ tay khen ngợi, như cười như không nhìn Khung Đại.

Khung Đại chật vật bò dậy, chỉ vào cô đe dọa, rồi bỏ chạy trong tiếng cười chê.

Mạc Chi Chi không thèm nhìn hắn, quay lại xem cô bé con.

Cô bé khẽ ngẩng đầu nhìn cô, trong tay ôm một bao thuốc bị hằn dấu chân, song đồng quỷ dị lúc này trong suốt vô cùng, toát lên cảm kích, khuôn mặt ngại ngùng kéo ra một nụ cười, "Tiểu Quỳ cảm ơn tỷ tỷ."

Mạc Chi Chi đáy lòng mềm mại, đúng là một đứa trẻ, cô vươn tay sờ món tóc khô cứng của Tiểu Quỳ: "Muội không sao chứ? Để tỷ tỷ xem xem."

Tiểu Quỳ lắc đầu, ôm chặt bao thuốc, khẩn cầu nói: "Tỷ tỷ, có thể đưa muội về nhà được không?"

Bàn tay trên đầu cô bé khựng lại, Mạc Chi Chi lập tức trả lời: "Được, muội dẫn đường đi."

Tiểu Quỳ thấy cô đồng ý, vui vẻ nhảy nhót đi phía trước.

Mạc Chi Chi đi theo cô bé, khi đi ngang qua một người phụ nữ vừa nãy đứng xem, bà ta do dự bước lên nói: "Tiên tử, nha đầu này đã hại cha nó, là thứ không may!"

Nghe thế, Mạc Chi Chi quay đầu nhìn người phụ nữ, "Vị đại tỷ này, vì sao lại nói thế."

Trên mặt Tiểu Quỳ phía sau cô lóe lên một tia hoảng hốt, quay vòng về.

Người phụ nữ liếc nhìn Tiểu Quỳ đang quay lại, gấp gáp nói: "Ài, tiên tử ngài phải cẩn thận, ta không nói nhiều nữa." Nói đoạn bỏ đi như tị hiềm điều gì, giống như Tiểu Quỳ sẽ ăn thịt bà ta.

"Tỷ tỷ!" Tiểu Quỳ ra vẻ tội nghiệp nhìn Mạc Chi Chi, như đang lo lắng Mạc Chi Chi sẽ vứt bỏ cô bé.

"Không có gì, Tiểu Quỳ đi tiếp thôi." Mạc Chi Chi nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô bé, trấn an: "Không biết vì sao nàng ta lại nói thế, nhưng tỷ tỷ hiểu một đạo lý, chưa qua cái khổ của người ta thì chớ nói người ta đúng sai."

Tiểu Quỳ cái hiểu cái không gật đầu, nhìn Mạc Chi Chi thêm vài lần.

Một lớn một nhỏ đi về phía cửa thành, khi qua một mảnh rừng, Mạc Chi Chi dừng lại, có một cảm giác rất quen thuộc, nhưng đây không phải là chỗ rừng khô cô đến tối hôm qua. Tiểu Quỳ nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: "Tỷ tỷ sao vậy? Sắp đến rồi."

Mạc Chi Chi lắc đầu, khẽ cười: "Không sao." Trong lòng mà xui quỷ khiến thế nào lại nghĩ tới lời người phụ nữ kia nói, cảm giác quái dị luẩn quẩn trong đầu cô.

Rất nhanh, trước mặt xuất hiện một thôn nhỏ, bên cạnh có một tấm bia đá khắc ba chữ đã phai màu --- Thôn Tiểu Kiều.

Cửa thôn có tốp năm tốp ba nông dân mang theo công cụ vào vào ra ra, tất thảy trông có vẻ rất bình thường.

Mạc Chi Chi đưa cô bé đến cửa thôn, bèn nói: "Tỷ tỷ còn có việc, chỉ đưa muội đến đây thôi."

Tiểu Quỳ đột nhiên khẩn trương nắm lấy ống tay áo của cô không cho đi, lộn xộn nói: "Tỷ tỷ, mẹ của muội, mẹ của muội sắp không được rồi, Tiểu Quỳ biết, biết tỷ tỷ là người tu tiên, cầu xin tỷ tỷ, giúp Tiểu Quỳ."

Nói đoạn, thân thể gầy gò của cô bé quỳ xuống, khiến người chung quanh chú ý, thanh âm lầm rầm bắt đầu vang lên.

Mạc Chi Chi dùng linh lực nâng cô bé lên, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, tỷ cùng muội đi xem sao."

Tiểu nha đầu vội vàng ôm lấy tay cô, cùng nhau đi.

Càng đi, trong thôn càng trở nên yên tĩnh, Mạc Chi Chi thầm vận hành linh lực trong tay.

Khi đến một căn nhà bằng đất, Tiểu Quỳ bước lên đẩy hàng rào chắn sân, rồi quay lại kéo Mạc Chi Chi, Mạc Chi Chi gượng cười nói: "Đến rồi à?"

Tiểu Quỳ ra sức gật đầu, hai người vào trong nhà.

Vừa bước vào, một mùi dược thảo nồng nặc ập vào mũi, Mạc Chi Chi phản ứng rất nhanh, phong bế ngũ cảm, âm thầm đánh giá tình hình trong phòng.

Trong phòng bày biện đơn giản, chỉ có một cái bàn gỗ, một cái giường đất dùng bùn trát, một người phụ nữ trẻ sắc mặt lụn bại nằm ở trên đó, đang ho khù khụ.

Tiểu Quỳ bỏ bao thuốc xuống, chạy tới cạnh người phụ nữ, cẩn thận nhìn sắc mặt nàng ta, hỏi "Mẹ, hôm nay có khỏe hơn không -- Tiểu Quỳ mang thần tiên tỷ tỷ tới xem bệnh cho mẹ này!"

Mạc Chi Chi theo lời cô bé bước lên hai bước, hai mắt mờ mịt đánh giá người phụ nữ trước mặt từ trên xuống dưới, không phát hiện gì dị thường.

Người phụ nữ quay nhìn cô, gian nan chống người dậy, vẻ mặt nàng ta cứng đờ, hai mắt dại ra, đứt quãng nói: "Khụ khụ-- cảm tạ tiên tử tới thăm một người sắp chết như ta."

"Phu nhân đừng nản lòng như thế, không bằng cứ để ta xem xem?" Mạc Chi Chi ngồi xuống bên mép giường, đỡ vai người phụ nữ, kín đáo xoa nắn xương cốt của nàng ta, lại cầm một bàn tay của nàng ta lên, ngưng tụ linh lực vào kiểm tra gân mạch.

Song chẳng có gì khác lạ, chỉ giống như người bình thường bị bệnh lao.

Mạc Chi Chi lén thở phào một cái, nói: "Phu nhân vất vả lâu ngày thành tật, bị lao phổi." Nói đoạn cô lấy ra một viên linh đan cấp thấp, đưa tới bên miệng người phụ nữ.

Khóe miệng cứng còng của nàng ta giật giật, nuốt đan dược xuống, Tiểu Quỳ đứng bên cạnh thấy thế thì cầm chén trà sứt trên bàn đổ nước đưa cho người phụ nữ.

Người phụ nữ uống thuốc xong, sắc mặt tốt lên trông thấy, nàng ta cảm kích nói: "Đa tạ tiên tử." Sau đó nhìn Tiểu Quỳ nói, "Quỳ nhi, đi làm ít cơm, để quý nhân ăn."

Mạc Chi Chi vội xua tay, định nói mình đã ăn no, không cần làm phiền, nhưng Tiểu Quỳ đã chạy tới cái lò đất trong sân.

"Phu nhân, nghỉ ngơi trước đi." Mạc Chi Chi đỡ người phụ nữ nằm xuống, chuẩn bị đứng dậy ra ngoài sân xem sao.

Người phụ nữ gật đầu, ánh mắt vô thần nhìn bóng lưng của cô.

"Hôm nay thật sự rất cảm ơn thần tiên tỷ tỷ, chờ lát là có cơm rồi! Tiểu Quỳ nấu cháo xong ngay." Tiểu Quỳ thấy cô đi ra, nâng khuôn mặt chân thành, ngay cả song đồng quỷ dị của cô bé cũng mềm đi không ít.

"Cũng không có gì." Mạc Chi Chi cười đáp lại cô bé, sau đó đưa mắt tới một chỗ trong sân, giả vờ vô tình hỏi: "Tiểu Quỳ, cha muội đâu?"

Tiểu Quỳ nghe cô nhắc tới cha, nụ cười trên mặt tan đi, hạ mắt nhìn củi lửa đang cháy trong lò đất, im lặng không nói.

"Bang!" một tiếng động cực lớn vang lên phía sau căn nhà đất, hai người trong sân vội vàng nhìn về phía đó.

Có người nói: "Tiểu gia rốt cuộc cũng ra được rồi!"

Một người khác nói: "Quý Phó, huynh mau liên hệ sư huynh thử xem, đừng để con nữ yêu đó chạy mất!"

Người nói chuyện trước đó trả lời: "Yên tâm, ta đã đốt linh phù truyền tin rồi, sư huynh thu được sẽ nhanh chóng đuổi tới."

Nghe thấy hai từ "Quý Phó", trong đầu Mạc Chi Chi nhanh chóng xẹt qua dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng của thiếu niên tối qua, cô cất bước ra sân sau.

Chỉ thấy một nhóm thiếu niên đeo kiếm mặc trang phục đệ tử màu lam nhạt thêu văn vân, bò ra từ một cái động, bọn họ nghe động tĩnh cũng nhìn về phía Mạc Chi Chi.

"Oa! Mỹ nhân!" thiếu niên nói chuyện lúc trước, kinh diễm nhìn Mạc Chi Chi, một thiếu niên thấp hơn tát cậu một cái: "Quý Phó, huynh quên chuyện tối qua rồi sao? Cẩn thận là yêu quái đó!"

Nói đoạn thiếu niên ấy rút bội kiếm ra, cảnh giác nhìn Mạc Chi Chi.

Mạc Chi Chi nhìn đám thiếu niên tuy bụi bặm xám xịt, nhưng khó giấu phong hoa này, giận dữ nói: "Ta không phải yêu quái!"

"Hừ, ai biết đám yêu quái các ngươi nói thật hay giả?" Thiếu niên thấp hơn kia hiển nhiên không tin cô.

Mạc Chi Chi ôm trán, ngưng tụ linh lực bấm một thủy quyết, giội cho thiếu niên ướt đẫm, nhẹ nhàng nói: "Giờ tin rồi chứ."

"Ngươi!"

"Được rồi, Thanh Hòa, cô nương này hiển nhiên là tu sĩ, mau thu kiếm lại đi." Thiếu niên tuấn tú nói chuyện trước đó lau nước trên mặt cho cậu ta, không nhịn được cười nói.

"Quý Phó! Huynh không thấy nàng ta giội nước đệ sao?" Thanh Hòa không phục, nhưng vẫn thu kiếm lại.

Quý Phó bước lên trước hai bước, khách khí nói với Mạc Chi Chi: "Vị cô.. đạo hữu này, thật xin lỗi, sư đệ ta đã nhận nhầm ngươi là yêu quái. Bọn ta là đệ tử Côn Ngô Tông, tới đây tróc yêu."

"Đạo hữu, ngươi kêu Quý Phó?" Mạc Chi Chi gật đầu, đương trường báo thù rồi, cô đâu còn để bụng nữa, liền hỏi ra nghi vấn nãy giờ.

"Phải, đạo hữu nhận thức ta sao?" Quý Phó nghi hoặc nói.

"Tối qua!"

"Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ đừng dọa Tiểu Quỳ, hu hu!"

Mạc Chi Chi đang định trả lời, phía sân trước truyền tới tiếng khóc la của Tiểu Quỳ, mấy người nhìn nhau, nhất trí lao vào phòng.

Mạc Chi Chi là người tới nơi đầu tiên, Tiểu Quỳ nằm khóc cạnh giường, mà người phụ nữ trên giường thì sắc mặt trắng bệnh, hơi thở yếu ớt, còn kém hơn lúc Mạc Chi Chi vừa gặp nàng ta, cô bước lên thăm mạch, nhìn Tiểu Quỳ lắc đầu: "Tiểu Quỳ.. nén bi thương."

Vài thiếu niên tới sau nhìn tình hình trong phòng, ai nấy sắc mặt nghiêm túc, Thanh Hòa đấm tường, tức giận nói: "Nhất định là do nữ yêu đêm qua làm!"

Quý Phó đi về phía Tiểu Quỳ, nửa ngồi xổm để nhìn thẳng vào cô bé, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu muội muội, nói cho ca ca, lúc nãy ở đây xảy ra chuyện gì?"

"Tiểu Quỳ, Tiểu Quỳ không nhìn thấy--hu hu-vào phòng thì mẹ đã không được nữa rồi." Tiểu Quỳ nắm chặt tay người phụ nữ không buông, khóc lớn.

"Thanh Hòa, bọn đệ trước tiên tìm manh mối trong đây, thuận tiện trông tiểu muội muội." Quý Phó nghĩ một lát, nói.

Quý Phó cùng Mạc Chi Chi nhìn nhau, rồi trước sau ra khỏi phòng.

Quý Phó nói: "Đạo hữu, có phát hiện gì?"

"Vừa nãy ta thấy rất lạ, mạch tượng của người phụ nữ này có vẻ chỉ là người phàm, không có yêu cốt. Nay xem ra là nữ yêu bám vào người nàng ta, chứ không phải nàng ta là yêu." Mạc Chi Chi nói nghi hoặc ra.

"Ừm, ta vào phòng là cảm nhận được cỗ yêu khí tối qua." Quý Phó gật đầu.

"Đúng rồi, tối qua ta phát một nhiệm vụ hộ tống, là ngươi nhận phải không?" Mạc Chi Chi rốt cuộc cũng hỏi ra vấn đề của mình.

Quý Phó đồng dạng kinh ngạc nhìn cô, "Hóa ra đạo hữu chính là người phát nhiệm vụ?" Nói xong cậu ta ngại ngùng sờ vành tai, "Tối qua ta phải tới bên này điều tra manh mối, bèn nhờ đại sư huynh của ta đi thay."

"Sư huynh của ngươi?" Mạc Chi Chi kinh ngạc nói.

"Sư huynh của đệ ấy là ta." Giọng nói trong sáng của một thiếu niên vang lên đằng sau Mạc Chi Chi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play