Mạc Chi Chi rớt khỏi linh kiếm như một chú bướm gãy cánh, mắt cô trợn trừng, con ngươi co rút, không dám tin nhìn kẻ đầu sỏ.
Giật cô ra xong Thẩm Đường cảm giác thân kiếm bỗng nhẹ hẳn đi, thầm nói không ổn, cũng đồng dạng không thể tin nổi nhìn Mạc Chi Chi đang rớt xuống vèo vèo.
Ánh mắt của hai người giao nhau giữa không trung---
Chẳng qua chỉ túm ngươi một cái thôi, sao phải giết người diệt khẩu luôn hả?
Sao ta biết được ngay cả thuật pháp duy trì thăng bằng cơ sở ngươi cũng không biết, có phải tu sĩ không thế?
Nói cho cùng vẫn là một mạng người, Thẩm Đường nhanh chóng tăng tốc ngự kiếm gấp bội để đuổi theo, cuối cùng cũng bắt được cổ áo phía sau của Mạc Chi Chi trước khi cô đáp đất, xách cô lên linh kiếm.
Hắn hóa linh lực thành sợi, trói cô trên kiếm, trầm giọng hỏi: "Có đứng vững được không?"
"Cảm.." Mạc Chi Chi sống sót sau tai nạn theo bản năng cảm ơn, nhưng nghĩ nghĩ lại thấy không đúng, cô hừ hừ: "Sao ngươi nhỏ mọn vậy hả? Lại còn muốn giết khách hàng?"
Thẩm Đường nhịn ý định bỏ quách cô lại xuống, cục cằn xin lỗi, nói: "Vừa rồi là tại hạ sơ sẩy, nhưng vị nữ đạo hữu này, ngươi không nên tùy tiện đụng chạm thân thể của nam tử xa lạ như thế, không đúng chút nào." Hắn nhấn mạnh chữ "nữ".
"Ta đứng không vững, mượn ngươi để đứng cho vững cũng không được hả? Làm vậy mà là tùy tiện hả?" Mạc Chi Chi tức điên, quyết định đến nơi xong phải cho gã này đánh giá một sao!
Không chờ Thẩm Đường nói tiếp, cô che mặt giả vờ khóc lóc: "Hu hu, đáng thương ta linh lực thấp kém, bị tu sĩ cấp cao như ngươi khinh thường, dám nhục mạ ta là người lỗ mãng?"
Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Đường phủ thêm một màu hồng, hiển nhiên đã bị lời của cô chọc giận, nói: "Tại hạ không hề có ý đó!"
Mạc Chi Chi đứng phía sau không nhìn rõ sắc mặt hắn, tiếp tục giả khóc nói: "Ta biết cả, ngươi đừng nói nữa.."
"Ngươi.. Không biết điều!" Thẩm Đường thoái chí, không nói gì nữa, toàn lực ngự kiếm về phía Thành Lạc Nhạn, tốc độ nhanh gấp mấy lần lúc trước.
Nghe vậy Mạc Chi Chi dừng tiếng khóc, làm mặt quỷ sau lưng hắn, cười trộm một tiếng.
Chẳng mấy chốc hai người đã hạ xuống ngoài Thành Lạc Nhạn, chuẩn bị đi bộ vào thành.
Thành Lạc Nhạn là Phàm giới, Tu Chân giới có quy định rõ, không thể tùy ý sử dụng thuật pháp ảnh hưởng cuộc sống của người phàm, bởi vậy Thẩm Đường dừng ở bên ngoài.
Mạc Chi Chi xác nhận nhiệm vụ hoàn thành trên ngọc bội, mười miếng Thử Kiếm Thạch đưa vào lúc trước được chuyển vào tài khoản của Quý Phó.
Thẩm Đường lạnh mặt gật đầu với Mạc Chi Chi, rồi thu bội kiếm lại, cất bước vào thành.
Thấy hắn muốn đi, Mạc Chi Chi vội chạy theo, kêu lên: "Này, từ từ! Ngươi còn chưa nói với ta đây là đâu?"
"Thành Lạc Nhạn, Phàm giới." Thẩm Đường dừng lại chỉnh băng cổ tay, liếc mắt nhìn cô.
"A? Vậy nơi này cách Tu Chân giới bao xa nữa?" Mạc Chi Chi thầm nghĩ, Tố Hồi Kính này đúng là hàng dởm, sao lại đưa cô tới Phàm giới, bây giờ mình không có tiên lực, đi Tu Chân giới kiểu gì?
"Chừng mấy nghìn dặm." Đôi mắt Thẩm Đường sâu hút, nhìn cô một lát, rồi quay đi, bước về phía cửa thành.
"Chờ chút, chờ chút!" Mạc Chi Chi đuổi theo, gấp gáp muốn kéo hắn, lại sợ bị đẩy ra, kịp thời thu tay lại.
Cô nhìn bóng lưng đã dừng lại của hắn, thăm dò: "Ngươi có muốn nhận một nhiệm vụ hộ tống nữa không?"
"Không nhận." Thẩm Đường quay đầu nhìn cô, môi mỏng khẽ mở, từ chối không hề do dự.
Đúng lúc đó, ngọc bội của hắn sáng lên, hắn liếc nhìn, rồi ngưng tụ linh lực màu trắng đưa vào, hướng phía ngọc bội nói, "Chuyện gì?"
"Thẩm Đường, hiện giờ ngươi có ở cùng với bọn Quý Phó không?" Từ ngọc bội truyền ra một giọng nói rất dễ nghe.
Nếu hai người cùng đưa linh lực vào, có thể nói chuyện trực tiếp.
Mạc Chi Chi thấy hắn từ chối định nài nỉ thêm, không ngờ lại bị giọng nói này cắt ngang.
"Không." Thẩm Đường trong lòng mơ hồ bất an, mày khẽ nhăn lại, hỏi: "Trưởng lão, bọn Quý Phó sư đệ có chuyện gì sao?"
"Đệ tử gác đêm phát hiện hồn đăng của Thanh Hòa không ổn, sợ là gặp phải nguy hiểm." Giọng nói của người phía bên kia có mấy phần trầm trọng.
Thẩm Đường nghe xong, phất tay áo vận linh lực, cấp tốc chạy vụt vào nội thành rực rỡ đèn hoa, không hề nhìn lại Mạc Chi Chi.
"Ngươi!" chờ ta với.
Mạc Chi Chi còn chưa nói dứt lời, trước mắt đã không còn bóng dáng người nọ.
Cô ngẩng đầu nhìn ba chữ Thành Lạc Nhạn phóng túng trên tấm biển, khẽ thở dài, nhận mệnh đi vào trong thành.
Thành Lạc Nhạn tuy là thành trì của người phàm, nhưng do vị trí ở nút giao hai giới Tiên Phàm, không bị cấm đi lại ban đêm, lúc này vẫn đèn đuốc sáng trưng, nối nhau san sát.
Sau khi vào thành, Mạc Chi Chi tìm một quán bán bánh bao mua vài cái, thuận tiện hỏi thăm khách sạn trong thành đi lối nào, tên tiểu nhị thấy cô mua một túi to, cười híp mắt giới thiệu cho cô vài chỗ, khách sạn lớn nhất Thành Lạc Nhạn là Mạt Lăng Phường ở đường Long Đông.
Cô hỏi đường xong, nhanh chân đi đến Mạt Lăng Phường, không chú ý người xung quanh, cứ thế đi thẳng, ai ngờ đụng ngay một cô bé con, suýt nữa thì đứng không vững.
Cô bé kia ngã luôn ra đất, quần áo của nó đã giặt đến bạc màu, nhiều chỗ cũ nát, cả người gầy gò, sắc da vàng vọt, thậm chí còn đi chân đất.
Mạc Chi Chi vội vàng đỡ cô bé dậy, ân cần hỏi: "Tiểu muội muội, không sao chứ?"
Cô bé được đỡ dậy, cúi đầu khép mắt, không nhìn cô, cũng không nói gì, khuôn mặt nhỏ tái nhợt không còn hạt máu, môi nứt nẻ, không hiểu sao lại khiến Mạc Chi Chi cảm thấy bất an.
Cô giấu cảm giác khó chịu đó đi, dù sao cũng do mình không cẩn thận đụng vào người ta.
Cô đỡ cô bé vào Mạt Lăng Phường, kêu tiểu nhị lấy ghế, cho cô bé ngồi xuống, kiên nhẫn hỏi: "Có bị thương không? Để tỷ xem xem."
Cô bé con gật đầu rồi lại lắc đầu, đột nhiên bắt lấy tay cô, sợ sệt mở miệng nói: "Tỷ-tỷ--muội đói quá."
Mạc Chi Chi ngẩn ra, phản ứng lại, lấy túi bánh bao kia đưa cho cô bé.
Cô bé tóm lấy bánh bao, mới ngẩng đầu, đôi mắt nhìn thẳng vào cô, gượng gạo nói: "Tỷ-tỷ-là một người tốt."
Nói đoạn, nhảy khỏi ghế, chân trần chạy khỏi Mạt Lăng Phường, chẳng mấy chốc đã hòa vào dòng người, không thấy đâu nữa.
Nhìn thấy đôi mắt của cô bé làm Mạc Chi Chi giật mình, mắt nó lại có song đồng[1] !
[1] Mắt có hai con ngươi.
Từ cổ chí kim, song đồng là điềm xấu.
"Tiên tử? Tiên tử?" Tiểu nhị bên cạnh thấy cô ăn mặc tiên khí nhẹ nhàng, nhỏ giọng gọi cô, "Tiên tử muốn ở trọ sao?"
Mạc Chi Chi gật đầu, ném chuyện cô bé con ra sau đầu, đi vào quầy, nói "Còn phòng không?"
Theo tiểu nhị dẫn đường, cô đi tới căn phòng Mạt Lăng số ba ở tầng hai, cách phòng số một một phòng.
Cô liếc qua, cách vách tối đen, có lẽ đã ngủ rồi.
Sau khi vào phòng, tiểu nhị đốt nến trong phòng cho cô, rồi lui ra ngoài.
Mạc chi Chi nương ánh nến, lấy ngọc bôi truyền âm ra, cô ngưng tụ linh khí, mở diễn đàn ngọc bội, xem một lười bài đăng của mình, có một bình luận thu hút chú ý của cô.
【Trà Tri: Quỷ vương Thanh Huyền đã bặt vô âm tín từ mười năm trước, vị đạo hữu này từ đâu mà biết được y? 】
Cô nhanh tay thêm Trà Tri làm hảo hữu, nhưng cũng không nhắn tin ngay.
Cô lại mở khung chat với Thượng Mộc, bên đây vẫn dừng lại ở lời nhắn cuối cùng của cô.
Nhưng không dễ mới có tin tức của Quỷ vương, cô không thể bỏ qua được.
Cô ngẫm nghĩ, lại nhắn đi vài câu.
【Thanh Huyền ăn cơm mềm của ta ba năm rồi chạy 】: Đạo hữu?
【Thanh Huyền ăn cơm mềm của ta ba năm rồi chạy 】: Đạo hữu ngươi bị yêu quái bắt mất rồi sao?
【Thanh Huyền ăn cơm mềm của ta ba năm rồi chạy 】: T T Đạo hữu, ngươi nhẫn tâm xem ta bị lừa mà không biết nội tình sao?
Ba tin nhắn như đá chìm đáy biển, không thấy tăm hơi gì.
Bên kia không hề trả lời, Mạc Chi Chi cất ngọc bội, mở vòng tay, chuẩn bị xem xem có vật gì hữu dụng không.
Cô lấy ra một bình Hồi Linh Đan và một đống linh thạch đặt lên cái bàn bên cạnh, ngẫm nghĩ một lát, quyết định nuốt một viên thử xem.
Hồi Linh Đan vừa vào miệng, ngay tức khắc, một luồng khí thanh nhuận đổ vào nội phủ, linh lực trong cơ thể chớp mắt được bồi đắp không ít, Mạc Chi Chi sáng mắt, quả nhiên không đoán nhầm.
Tiếp đó cô cầm lấy linh thạch bên cạnh bóp nát, thử dẫn dắt linh lực trong đó, nhưng lần này lại không có tác dụng.
Cô đành phải từ bỏ, thu hết linh thạch vào, lại ăn thêm mấy viên Hồi Linh Đan, hấp thu không ít linh lực.
Mạc Chi Chi nhắm mắt điều tức, rất nhanh đã khôi phục đến Luyện khí trung kỳ, nhưng sau đó thì có ăn bao nhiêu viên Hồi Linh Đan cũng không tăng nữa, nội phủ của cô cứ như một cái động không đáy.
Lúc này ngọc bội vang lên một tiếng, trong buổi đêm tĩnh mịch, nghe cực kỳ rõ ràng.
Bên kia, Thẩm Đường về tới chỗ ở, quả thật không thấy bọn Quý Phó trở về, gửi tin tức đến ngọc bội của các sư đệ cũng không ai trả lời.
Hắn ngồi cạnh bàn, nắm chén trà khép mắt suy nghĩ.
Tuy chưa từng chú ý điều tra yêu quỷ ở thôn Tiểu Kiều là gì, nhưng hắn lờ mờ cảm giác được, đó chẳng qua là yêu vật Trúc Cơ kỳ, bọn Quý Phó đối phó không có nguy hiểm.
Thế nhưng bây giờ mọi người lại không có tin tức, hiển nhiên đã bị yêu vật cắt đứt liên lạc.
"Choang!" chén trà theo tiếng vỡ nát, khóe miệng Thẩm Đường cong lên thành một nụ cười, trong đêm đen, khuôn mặt của thiếu niên có vài phần yêu dã.
Lại có yêu vật trong tầm mắt của hắn, mà dám mê hoặc ánh mắt hắn, quả là thú vị.
Hắn giơ tay ngưng tụ quỷ khí đen như mực, rót vào ngọc bội truyền âm, cả khối ngọc bội lóe lên ánh đỏ, hắn nói: "Mạt Quân, phái vài con quỷ, đi thôn Tiểu Kiều, Thành Lạc Nhạn ở Phàm giới, tìm vài người cho bổn tọa."
Nói đoạn hắn lấy ngọc bội của Quý Phó ra, lấy khí tức còn vương lại trên đó truyền vào ngọc bội.
Bên kia nhanh chóng đáp ứng, ngọc bội không sáng lên nữa, Thẩm Đường vươn bàn tay xương khớp rõ ràng định ngưng tụ linh lực đổi về tài khoản của thân phận này, lại phát hiện trong ngọc bội có mấy tin nhắn chưa đọc.
Hắn mở ra xem, toàn là tin nhắn của 【Thanh Huyền ăn cơm mềm của ta ba năm rồi chạy 】, lại lần nữa thấy cái tên này khóe miệng hắn bất giác co giật, hắn ngưng tụ linh lực bắt đầu trả lời.
【Thượng Mộc 】: Xin lỗi, vừa xử lý nhiệm vụ sư môn.
Mạc Chi Chi thấy ngọc bội vang lên, lập tức thoát khỏi trạng thái tu luyện, ngưng tụ linh lực trả lời.
【Thanh Huyền ăn cơm mềm của ta ba năm rồi chạy 】: Không sao, không sao, giờ đạo hữu đã xử lý xong chưa?
【Thượng Mộc 】: Tạm thời là xong.
【Thanh Huyền ăn cơm mềm của ta ba năm rồi chạy 】: Đạo hữu, lúc nãy ngươi nói ta bị lừa, vậy ngươi có thể nói cho ta biết Thanh Huyền thực sự có bộ dạng thế nào không?
【Thanh Huyền ăn cơm mềm của ta ba năm rồi chạy 】: Với cả những chuyện liên quan tới Thanh Huyền nữa.
【Thượng Mộc 】: Tướng mạo của một người không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả tường tận được, ta và Quỷ vương cũng chỉ có duyên gặp mặt một lần, xin lỗi không thể nào miêu tả cho ngươi.
【Thanh Huyền ăn cơm mềm của ta ba năm rồi chạy 】: Vậy à..
Mạc Chi Chi nhìn tin nhắn trả lời, nháy mắt nhụt chí đổ người xuống giường, cứ cảm thấy người này không nói thật, xem ra cần đi đường vòng.
【Thanh Huyền ăn cơm mềm của ta ba năm rồi chạy 】: Thượng Mộc đạo hữu, muội tên là Tiểu Chi, không biết có thể làm bạn với huynh được không?
【Thượng Mộc 】: . Có thể.
【Thanh Huyền ăn cơm mềm của ta ba năm rồi chạy 】: Vừa nãy nghe huynh nói đang làm nhiệm vụ sư môn, huynh là tu sĩ ở tông môn nào?
【Thượng Mộc 】: Ta là đệ tử của Chiêu Mộc Tông.
Mạc Chi Chi hồi tưởng nội dung truyện, tông môn này chưa từng được nhắc tới, có vẻ hắn cũng là một nhân vật bên lề.
【Thanh Huyền ăn cơm mềm của ta ba năm rồi chạy 】: Thượng Mộc đạo hữu, tu luyện gì vậy?
【Thượng Mộc 】: Kiếm tu.
【Thanh Huyền ăn cơm mềm của ta ba năm rồi chạy 】: Khéo thế, muội cũng vậy!
【Thượng Mộc 】: Ồ? Vậy muội tu vi nào rồi?
【Thanh Huyền ăn cơm mềm của ta ba năm rồi chạy 】: Luyện khí.
【Thượng Mộc 】: .
【Thượng Mộc 】: Kiếm đạo tu hành không dễ, hy vọng Tiểu Chi đạo hữu cân nhắc cho kỹ.
Thấy hắn trả lời câu này, Mạc Chi Chi nằm trên giường bật cười, người này rõ ràng đang khuyên cô, tu vi quá kém thì đừng tu kiếm đạo, không ngộ được đâu. Cô nhịn cười, tiếp tục ngưng tụ linh lực trả lời hắn.
【Thanh Huyền ăn cơm mềm của ta ba năm rồi chạy 】: Vì thế nên tên chó Thanh Huyền đó mới chạy mất! Chắc chắn là hắn ghét bỏ thiên phú tu luyện của muội quá kém..
【Thượng Mộc 】: Tiểu Chi đạo hữu, ta đã nói rồi, đó có lẽ không phải Quỷ vương Thanh Huyền.
【Thanh Huyền ăn cơm mềm của ta ba năm rồi chạy 】: Muội khó chịu quá.. Đáng thương muội ba năm nay, không những bị lừa tiền lừa tình, còn có khả năng nhận sai người QAQ.
【Thượng Mộc 】: Người nọ dáng vẻ thế nào, Tiểu Chi đạo hữu có thể miêu tả được không?
【Thanh Huyền ăn cơm mềm của ta ba năm rồi chạy 】: Hắn mặt mũi hung tợn, thân cao mười tượng, tay cầm thiết xoa!
Mạc Chi Chi căn bản không biết Thanh Huyền trông thế quái nào, dù sao thì một Quỷ tu có thể đẹp đến đâu được.
【Thượng Mộc 】: Không thể nào, Thanh Huyền như rồng như phượng, tuấn tú phi phàm!
【Thanh Huyền ăn cơm mềm của ta ba năm rồi chạy 】: Hóa ra Thanh Huyền thực sự trông như thế?
【Thanh Huyền ăn cơm mềm của ta ba năm rồi chạy 】chuyển cho 【Thượng Mộc 】một nghìn linh thạch.
【Thanh Huyền ăn cơm mềm của ta ba năm rồi chạy 】: Nếu biết thì huynh nói nhiều chút!
【Thượng Mộc 】: ?
【Thượng Mộc 】: Ta đã biết.
Mạc Chi Chi bị câu 'đã biết' của hắn làm cho ngớ người, không đợi cô hỏi lại, đối phương đã offline với tốc độ ánh sáng.
Cô không biết là, ở căn phòng cách đó không xa, có người đang cấp tốc hạ một mệnh lệnh cho đầu bên kia ngọc bội.
"Điều tra xem ba năm nay ở Quỷ giới có tên không muốn sống nào lấy tên húy của ta đi lừa lọc ở Tu Chân giới, bôi đen thanh danh của ta." Thanh âm của thiếu niên mang theo nộ ý mãnh liệt.