Sau vài giây im lặng, anh bất ngờ lên tiếng:

"Xuất ngoại không có nghĩa là sau này họ sẽ không quay về, nếu không được thì tôi đưa em ra nước ngoài gặp cậu bé cũng được."

Nguyễn Tinh Vãn từ chối:

"Không cần đâu, hãy coi đây là một lời tạm biệt."

Cũng coi như đây là lời tạm biệt cuối cùng với đứa con mà cô đã không thể sinh ra trên thế giới này.

"Chỉ là ra nước ngoài thôi, không nghiêm trọng đến thế."

Nguyễn Tinh Vãn trừng mắt nhìn anh:

"Anh không hiểu."

Việc họ sắp xuất ngoại đồng nghĩa với việc cô và nhóc con này hết duyên, cố chấp chỉ thêm phiền phức cho người khác mà thôi.

Không biết Chu Từ Thâm có nhận ra suy nghĩ của cô không, sau một thoáng im lặng, anh nói:

"Nếu họ không xuất ngoại thì sao?"

"Thì tôi cũng..."

Đang nói dở, Nguyễn Tinh Vãn khựng lại

"Không đi nữa sao?"

Chu Từ Thâm rời mắt khỏi cô:

"Tôi chỉ nói bâng quơ thôi, xuất ngoại không phải là chuyện dễ dàng, biết đâu vì nhiều lý do mà họ không đi được."

Nguyễn Tinh Vãn nhíu mày, người này sao lúc nào cũng nói thay đổi như chong chóng vậy.

Đúng lúc này, Lý Tuyết quay lại.

Cô ôm vài chai nước trong tay, đưa cho Nguyễn Tinh Vãn một chai:

"Cô Nguyễn, xin lỗi đã để cô chờ lâu, uống chút nước nhé."

Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười:

"Không sao, không cần đâu. Chúng tôi xin phép đi trước."

Lý Tuyết gật đầu:

"Cô Nguyễn, hẹn gặp lại."

"Hẹn gặp lại."

Khi rời khỏi khu vui chơi trẻ em, Nguyễn Tinh Vãn không nhịn được, quay lại nhìn nhóc con trong xe đẩy vài lần, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không thốt ra được.

Ra khỏi khu vui chơi, Nguyễn Tinh Vãn bước đi vô định trong trung tâm thương mại.

Chu Từ Thâm theo sau cô, không rõ đang nghĩ gì.

Đi một lúc, Nguyễn Tinh Vãn nhìn thấy biển chỉ dẫn nhà vệ sinh, liền quay đầu lại nói với Chu Từ Thâm:

"Chu tổng, anh đợi tôi ở đây một chút, tôi đi vệ sinh."

"Được."

Khi Nguyễn Tinh Vãn khuất bóng, Chu Từ Thâm mới thu lại ánh mắt, lấy điện thoại ra và gọi một cuộc.

Sau khi điện thoại kết nối, Trần Bắc nói:

"Chu tổng, mọi thứ đã chuẩn bị xong, có cần sắp xếp để Lý Tuyết rời đi không?"

"Không cần."

Trần Bắc hơi sững sờ:

"Ý của Chu tổng là..."

Chu Từ Thâm nhàn nhạt nói:

"Cứ để cô ấy ở lại, cử người theo dõi cô ấy và tên bạn trai đó."

Trần Bắc đáp:

"Vâng."

Cúp điện thoại xong, Chu Từ Thâm nhìn vào màn hình, đôi môi mỏng khẽ mím lại.

Vài phút sau, Nguyễn Tinh Vãn từ nhà vệ sinh bước ra:

"Chúng ta đi thôi."

Cô vừa bước đi được vài bước, đã bị kéo lại.

Chu Từ Thâm nói:

"Hướng này."

Nguyễn Tinh Vãn quay lại xác nhận:

"Lối ra là bên này mà?"

"Ai nói với em là chúng ta sẽ ra ngoài?"

"Hả?"

"Đã đặt vé xem phim rồi, đi xem phim thôi."

Nói xong, Chu Từ Thâm nắm tay cô kéo đi về phía trước.

Nguyễn Tinh Vãn suy nghĩ một chút, đã lâu rồi họ không đi xem phim cùng nhau, liền để anh dẫn đi.

Bộ phim do Chu Từ Thâm chọn đại một cách ngẫu nhiên, đến khi vào rạp, Nguyễn Tinh Vãn mới phát hiện đó là một bộ phim tình cảm lâm ly bi đát.

Ngay đầu phim, cảnh nữ chính sảy thai và phải vào phòng cấp cứu xuất hiện, nam chính nắm tay cô, khóc lóc thảm thiết, nói rằng mình sai rồi, thề thốt rằng anh và cô gái kia không hề có quan hệ gì, chỉ là một trò đùa qua đường.

Nữ chính nhắm mắt, lòng nguội lạnh, tháo chiếc nhẫn trên tay và ném về phía nam chính.

Nguyễn Tinh Vãn: "..."

Chu Từ Thâm: "..."

Chương 850

Ở phía bên kia.

Nguyễn Thầm đi theo Hứa Loan xuống lầu, thấy cô đi dọc theo con phố, chậm rãi bước về phía trước.

Thấy vậy, cậu nhanh chóng bước đến gần và nói khẽ:

“Xe của chị đâu?”

Nghe thấy giọng nói của cậu, Hứa Loan giật mình, mất một lúc mới trả lời:

“Tôi... tài xế nhà tôi có việc, phải về sớm rồi.”

“Thế còn trợ lý của chị?”

“Dù sao bây giờ tôi cũng không có việc gì, tôi cho cô ấy nghỉ rồi.”

Nguyễn Thầm im lặng một lúc mới nói: “Ồ.”

Đi thêm vài bước, Hứa Loan lại hỏi:

“Em định về trường à? Hình như không phải hướng này.”

Nguyễn Thầm ừ một tiếng:

“Để em đưa chị về.”

Hứa Loan có vẻ không ngờ cậu lại nói vậy, cô sững lại một chút rồi cười:

“Chị lớn rồi, đâu cần em đưa về nữa, em về trường nhanh đi, không thì trường đóng cửa đấy.”

Nguyễn Thầm đáp:

“Còn sớm mà.”

Hứa Loan nhìn thái độ của cậu, dường như cậu không có ý định rời đi.

Cô suy nghĩ một chút rồi nói một cách nghiêm túc:

“Chị định đi gặp một người bạn, cô ấy ở gần đây, chị đi bộ một chút là tới, không cần em phải…”

“Vậy em đưa chị đến dưới nhà cô ấy.”

Hứa Loan: “...”

Cô l.i.ế.m môi, không biết phải nói gì cho đúng.

Cả hai cứ thế đi mà không nói thêm gì, nhưng khu vực này toàn là khu thương mại, không thấy khu dân cư nào cả, Hứa Loan không tìm được cơ hội để thoái thác.

Cuối cùng, khi thấy một khu chung cư, Hứa Loan lập tức nói:

“Bạn chị ở đây rồi, cảm ơn em đã đưa chị tới, tạm biệt.”

Nguyễn Thầm đứng lại, gật đầu:

“Vào đi.”

Hứa Loan cười gượng, chỉ còn cách xách túi, bước vào trong.

Đứng ở cửa, bảo vệ hỏi:

“Cô có thẻ cư dân không?”

Đã diễn đến đây, Hứa Loan đành tiếp tục:

“Tôi đến thăm bạn.”

Bảo vệ nói:

“Gọi cho cô ấy xuống đón đi, ở đây không có thẻ thì không được vào.”

Dưới ánh mắt của bảo vệ, Hứa Loan đành chậm rãi lấy điện thoại ra, nhưng cô không thể gọi được cuộc nào, cũng không dám quay lại.

Vì cô biết Nguyễn Thầm vẫn còn đứng đó, chưa rời đi.

Bảo vệ thấy cô cứ đứng im, bắt đầu nghi ngờ:

“Cô rốt cuộc là làm gì vậy?”

“Tôi…”

Đúng lúc Hứa Loan đang ngượng ngùng không biết phải làm sao, một giọng nam lạnh lùng vang lên bên cạnh:

“Xin lỗi, chúng tôi đi nhầm rồi.”

Nói xong, cậu kéo cô rời đi.

Đi được một đoạn xa, Hứa Loan mới nhận ra tay mình vẫn đang bị cậu nắm, vội rút tay ra. Cô định giải thích về những gì vừa xảy ra, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Nguyễn Thầm không nhắc lại chuyện vừa rồi, chỉ lấy điện thoại ra và hỏi:

“Nhà chị ở đâu?”

Hứa Loan chỉ còn cách báo một địa chỉ.

Nguyễn Thầm ừ một tiếng, ngón tay thon dài nhanh chóng bấm trên màn hình, sau đó cậu cất điện thoại đi.

Cả hai đứng bên lề đường, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, mang theo một chút hơi lạnh.

Hứa Loan cố kìm nén, không dám nhìn sang, nhưng ánh mắt cô vẫn hướng về cậu thiếu niên cao hơn mình một cái đầu đang đứng bên cạnh.

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, những đường nét trên khuôn mặt cậu vừa hiện rõ vừa ẩn dưới ánh sáng lờ mờ, xương hàm sắc nét.

Không thể phủ nhận, gen của nhà họ đúng là xuất sắc.

Nguyễn Tinh Vãn xinh đẹp như thế, còn em trai cô ấy cũng đẹp trai không kém.

Sau khi vào làng giải trí, chỉ dựa vào khuôn mặt này thôi cũng đủ để cậu dễ dàng trở thành "sát thủ trái tim" của biết bao cô gái rồi.

Quá đẹp trai rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play