Dưới gầm bàn, Nguyễn Tinh Vãn đá vào chân Nguyễn Thầm, ra hiệu cho cậu đi tiễn Hứa Loan.

Nhưng Nguyễn Thầm không hề động đậy.

Nguyễn Tinh Vãn vừa cầm cốc nước lên để che giấu suy nghĩ của mình, vừa đá thêm một cú nữa.

Chu Từ Thâm liền cầm lấy cốc nước từ tay cô, chậm rãi nói:

"Em đá trúng anh rồi."

Nguyễn Tinh Vãn: "..."

Lúc này, lại đến lượt cô muốn chui xuống gầm bàn.

Hứa Loan thì chẳng hay biết gì, sau khi thu dọn đồ xong liền đứng dậy nói:

"Chu tổng, Tinh Vãn, mình đi trước nhé."

Cô còn vẫy tay chào Bùi Sam Sam và Daniel rồi quay người rời đi.

Nguyễn Tinh Vãn nhìn theo bóng lưng của cô ấy, chưa kịp nói gì thì Chu Từ Thâm đã nói với Nguyễn Thầm:

"Cậu đứng ngây ra đấy làm gì, đợi tôi mời cậu à?"

Nguyễn Thầm mím môi, dừng lại vài giây rồi nhanh chóng đứng dậy đi theo ra ngoài.

Nguyễn Tinh Vãn: "?"

Cô ngây người một lúc rồi hỏi:

"Sao anh... biết được vậy?"

Chu Từ Thâm đáp:

"Có mắt là nhìn ra thôi."

Lúc này, Bùi Sam Sam cũng đã lấy lại bình tĩnh, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, liền ngơ ngác hỏi:

"Nhìn ra cái gì?"

Nguyễn Tinh Vãn cười gượng:

"Không........... không có gì, ăn tiếp đi."

Thực ra không phải ai cũng nhìn ra được.

Sau khi ăn xong, để tránh làm bóng đèn, Bùi Sam Sam nhanh chóng chuồn đi, và Daniel cũng theo cô rời khỏi.

Nguyễn Tinh Vãn thở phào nhẹ nhõm, nhìn vào điện thoại, phát hiện thời gian vẫn còn sớm.

Cô nói:

"Chu tổng, tối nay anh có phải tăng ca không?"

Chu Từ Thâm nhỏ giọng:

"Muốn hẹn tôi à?"

"... Không, coi như tôi chưa nói gì."

Chu Từ Thâm nắm lấy tay cô:

"Tôi dẫn em đến một nơi."

"Đừng nói là lại đến chỗ mà phải đi trực thăng mới tới được nhé?"

"Nếu em muốn đi trực thăng thì cũng không phải không được."

Thực tế, nơi Chu Từ Thâm dẫn cô đến chỉ cách đây có mười mấy phút, đúng là khoảng cách mà trực thăng vừa cất cánh đã tới.

Vào trung tâm thương mại, Nguyễn Tinh Vãn thấy Chu Từ Thâm đi về phía khu vui chơi trẻ em thì đoán ra được phần nào, biết anh dẫn cô đến làm gì.

Đi được một lúc, cô đột nhiên dừng lại.

Chu Từ Thâm đi thêm vài bước, phát hiện cô không theo kịp liền quay đầu hỏi:

"Sao vậy?"

Nguyễn Tinh Vãn mím môi:

"Thôi bỏ đi, không cần đến nữa."

"Hửm?"

Cô hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói:

"Chúng ta cứ thế này mãi làm phiền đến cuộc sống của người khác, cũng sẽ gây bất tiện cho họ."

Chu Từ Thâm hỏi:

"Sao tự nhiên lại có suy nghĩ này?"

Nguyễn Tinh Vãn cúi đầu, không nói gì.

Cô thật sự rất thích nhóc con đó, trước đây luôn nói với Chu Từ Thâm rằng cô muốn gặp cậu bé, cũng là vì muốn xác nhận khả năng nhỏ nhoi trong lòng. Nhưng bây giờ xem ra, tất cả chỉ là cô suy nghĩ quá nhiều.

Nếu như vậy, thì không cần phải làm phiền người khác nữa.

Chu Từ Thâm búng nhẹ vào trán cô:

"Trong đầu em lúc nào cũng có những suy nghĩ kỳ quái thế nhỉ. Chỉ là thỉnh thoảng gặp cậu bé thôi, đâu có tới mức như em nói."

"Nhưng tôi không muốn, làm vậy rất dễ bị người ta ghét. Chu tổng không quan tâm, nhưng tôi thì mỏng manh lắm."

Chu Từ Thâm nhắm mắt lại, lưỡi khẽ chạm vào răng:

"Chắc chắn không đi?"

Nguyễn Tinh Vãn nghiêm túc: "Chắc chắn."

"Được."

Chu Từ Thâm quay người lại

"Đây sẽ là lần cuối cùng em gặp cậu bé, đừng trách tôi không nói trước."

Chương 848

Chu Từ Thâm nói:

"Cả gia đình họ đã chuẩn bị chuyển ra nước ngoài định cư rồi."

Anh ngừng lại một chút, rồi tiếp tục:

"Tôi chưa nói với em à?"

Nguyễn Tinh Vãn: "..."

Nói cái quái gì mà nói!

Chu Từ Thâm tiếp:

"Vì em không muốn đi, thôi thì cũng tốt, đỡ phải làm phiền người khác. Tôi cũng sợ bị ghét lắm."

Nguyễn Tinh Vãn nghiến răng, tên này rõ ràng là cố tình mà!

Cô từ nắm tay anh chuyển sang ôm chặt lấy cánh tay anh, nhỏ giọng nói:

"Tôi sai rồi."

"Sao cơ?"

Nguyễn Tinh Vãn nâng giọng chút ít:

"Tôi nói, đúng là anh khá đáng ghét."

Chu Từ Thâm nhìn xuống bàn tay cô, đột nhiên cúi người, thấp giọng nói vào tai cô:

"Ghét tôi mà ôm chặt thế này sao?"

Nguyễn Tinh Vãn lập tức buông tay.

Chu Từ Thâm khẽ nhếch môi, nắm lấy tay cô, rồi kéo cô đi về phía khu vui chơi.

Như lần trước, Lý Tuyết vẫn ngồi ở khu vực dành cho phụ huynh chờ đợi với đứa bé.

Khi cô ngẩng đầu lên, Nguyễn Tinh Vãn cũng nhìn thấy người đàn ông đã đến đón cô lần trước cùng với đứa bé.

Thấy họ đến, Lý Tuyết vội đứng dậy:

"Chu tổng, cô Nguyễn."

Nguyễn Tinh Vãn thu lại ánh mắt, mỉm cười chào hỏi.

Nói chuyện vài câu, Lý Tuyết lấy cớ đi mua nước, để đứa nhỏ lại cho Nguyễn Tinh Vãn rồi nhanh chóng rời đi.

Ngồi trên ghế dài, ôm đứa bé trong tay, Nguyễn Tinh Vãn nhìn đứa trẻ, nụ cười trên môi cô cũng không ngừng lớn dần.

Nhóc con khi nhìn thấy cô cũng rất vui, đôi tay nhỏ bé cứ liên tục vẫy trong không trung.

Nguyễn Tinh Vãn tìm một món đồ chơi trong xe đẩy và đặt vào tay nhóc con.

Khi đứa bé đang chơi, Nguyễn Tinh Vãn đột nhiên ngẩng đầu nói:

"Chu tổng."

"Hửm?"

"Anh không thấy, cậu bé này khá giống anh sao?"

Chu Từ Thâm liếc nhìn đứa trẻ trong lòng cô, thản nhiên đáp:

"Vậy à."

Nguyễn Tinh Vãn gật đầu, cố gắng bịa chuyện:

"Trước đây không nhận ra, nhưng giờ nhìn kỹ thì cũng thấy khá giống."

"Nếu vậy, người cần lo lắng là em đấy."

"Sao tôi phải..."

Nói đến đây, Nguyễn Tinh Vãn mới hiểu anh có ý gì, cô bĩu môi, bế đứa bé xoay người tránh xa anh một chút.

Chu Từ Thâm bật cười khẽ, tay đặt lên vai cô:

"Đùa thôi mà."

Nguyễn Tinh Vãn chỉ muốn thử thăm dò anh thêm một lần nữa, đứa bé này thật sự chẳng giống anh chút nào.

Sau một lúc, Nguyễn Tinh Vãn lại nói:

"Vậy... nếu cả nhà họ chuyển đi, còn dì Tần thì sao? Bà sẽ thế nào?"

"Bà ấy không đi."

Nguyễn Tinh Vãn nhíu mày:

"Vậy để bà ấy ở lại một mình sao?"

Chu Từ Thâm thản nhiên đáp:

"Chuyện này em phải hỏi họ, tôi không rõ."

Nguyễn Tinh Vãn: "Ồ."

Chuyện như thế này, cô tất nhiên không thể đi hỏi Lý Tuyết được, chỉ tiện miệng hỏi đôi câu trước mặt Chu Từ Thâm mà thôi.

Nói xong, Nguyễn Tinh Vãn cúi đầu nhìn nhóc con trong lòng, siết chặt vòng tay, cảm thấy khá luyến tiếc.

Dù cô và nhóc con không ở bên nhau nhiều, nhưng có lẽ là định mệnh, cô đã mất đi một đứa con, và đứa trẻ này lại xuất hiện vào đúng lúc như vậy.

Nhiều lần cô đã nghĩ rằng, đứa bé này rất có thể chính là con của mình.

Nhưng cô cũng phải chấp nhận thực tế.

Một lúc sau, Nguyễn Tinh Vãn nhẹ nhàng đặt nhóc con vào lại xe đẩy.

Chu Từ Thâm nói:

"Cô ấy còn chưa quay lại mà, sao không bế nữa?"

Nguyễn Tinh Vãn nhìn nhóc con trong xe đẩy, sau đó mới gượng gạo thu lại ánh mắt, lắc đầu, giọng điệu có chút buồn bã:

"Họ sắp xuất ngoại rồi, sau này sẽ không có cơ hội gặp lại nữa, bế mãi cũng có ý nghĩa gì đâu, chi bằng buông tay sớm."

Chu Từ Thâm liếc nhìn cô, môi mím chặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play