Đúng lúc Hứa Loan đang mải mê suy nghĩ, một chiếc xe hơi màu trắng dừng lại trước mặt họ, giọng của Nguyễn Thầm nhẹ nhàng vang lên:
“Xe đến rồi.”
Hứa Loan nhanh chóng thu lại suy nghĩ, ho khẽ, không tự nhiên đưa tay lên chạm vào cổ để che đi sự ngượng ngùng.
Nguyễn Thầm bước lên một bước, mở cửa xe.
Thấy vậy, Hứa Loan cũng không khách sáo nữa, nhanh chóng chui vào trong xe.
Nguyễn Thầm cũng cúi người lên xe theo.
Sau khi cậu ngồi vào, Hứa Loan không nhịn được mà nhích sát về phía cửa sổ, giữ khoảng cách với cậu.
Kỳ lạ thật, cô cũng không phải lần đầu được con trai đưa về nhà, nhưng không hiểu sao lần này lại cảm thấy khó xử hơn hẳn.
Nhận thấy hành động của cô, Nguyễn Thầm không nói gì, chỉ đóng cửa xe lại.
Suốt chặng đường, trong xe rất yên tĩnh.
Chỉ có tiếng nhạc của tài xế phát liên tục.
Đó là những bài hát từ thập niên 80-90, hơi ồn ào.
Hứa Loan lén lút lấy tai nghe ra, vừa mới đeo vào một bên thì nhận ra Nguyễn Thầm đang nhìn cô.
Hứa Loan nhỏ giọng hỏi:
“Em có muốn nghe không?”
Nguyễn Thầm khẽ gật đầu.
Cô đành đưa cho cậu một bên tai nghe, và khi Nguyễn Thầm nhận tai nghe, cậu lại tiến gần về phía cô một chút.
Hứa Loan mở to mắt kinh ngạc. Đây là tai nghe không dây mà, em trai à, giữ khoảng cách như lúc nãy cũng không ảnh hưởng gì đâu!
Nhưng vì Nguyễn Thầm đã dựa gần đến vậy, cô cũng không thể nói gì thêm, đành mở danh sách phát của mình và chọn một bài hát tiếng Anh nhẹ nhàng.
Một lúc sau, Hứa Loan mới chợt nhận ra, việc đưa tai nghe cho Nguyễn Thầm là một quyết định sai lầm.
Cô không thể tránh được tiếng nhạc ồn ào của tài xế, và giờ cô đang phải nghe một bên là bài hát tiếng Anh nhẹ nhàng, còn bên kia lại là nhạc disco thập niên 90, cảm giác như đầu cô sắp nổ tung.
Hứa Loan lén nhìn Nguyễn Thầm, thấy cậu yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như không bị ảnh hưởng gì.
Thôi vậy.
Cứ thế mà chịu đựng thôi.
Khoảng nửa tiếng sau, xe cuối cùng cũng dừng lại.
Hứa Loan nhanh chóng xuống xe, cảm giác như đôi tai của mình vừa được cứu rỗi.
Sau khi Nguyễn Thầm xuống xe, Hứa Loan tắt nhạc và chỉ vào phía sau:
“Nhà chị ở đây rồi, em về đi nhé.”
Nguyễn Thầm đáp
: “Đợi chị vào rồi em mới đi.”
Hứa Loan: “...”
Cậu nhóc này làm sao thế nhỉ?
Không tin cô sao?
Hứa Loan ho khẽ, giải thích:
“Nhà chị thật sự ở đây mà.”
Nguyễn Thầm mỉm cười:
“Em biết.”
Hứa Loan lùi vài bước, vẫy tay chào cậu:
“Vậy... tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Hứa Loan mỉm cười, rồi quay người đi vào khu chung cư.
Nguyễn Thầm nhìn theo bóng lưng cô, đôi môi khẽ động, nhưng cuối cùng cậu không nói gì, chỉ yên lặng đứng nhìn cô bước vào khu nhà.
Sau khi bóng cô khuất hẳn, Nguyễn Thầm mới gỡ tai nghe ra, nhìn vào lòng bàn tay, khóe miệng khẽ cong lên.
Khi Hứa Loan về đến nhà, lấy tai nghe ra, cô mới phát hiện chỉ còn một bên.
Cô vội vàng gọi cho Nguyễn Thầm:
“Em về chưa?”
“Về rồi.”
Hứa Loan ngã phịch xuống ghế sô pha:
“Tai nghe của chị chắc vẫn còn ở chỗ em đúng không?”
“Vậy à.”
Nguyễn Thầm im lặng một lát rồi mới nói
“Đúng, ở chỗ em.”
Chưa kịp để Hứa Loan nói gì, cậu tiếp lời:
“Chị có cần gấp không? Nếu không cần gấp, em sẽ mang qua cho chị vào ngày mai.”
“Không sao, chỉ là một cái tai nghe thôi, cũng không quan trọng lắm.”
Hứa Loan chậm rãi nói
“Vậy... thế nhé, em về nhà cẩn thận.”
“Được.”
Nguyễn Thầm đáp
“Chị có cần em nhắn tin báo khi về tới nhà không?”
Hứa Loan ngạc nhiên: “Hả?”
“Báo bình an ấy.”
“Cũng... cũng được.”
Nguyễn Thầm cười khẽ:
“Vậy em cúp máy nhé.”
Chương 852
Xem xong phim bước ra ngoài, đã là mười một giờ rưỡi.
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Tôi phải về rồi.”
Chu Từ Thâm ừ một tiếng, giọng rất trầm:
“Tôi đưa em về.”
“Ồ.”
Trên đường về, Chu Từ Thâm hầu như không nói gì, có vẻ như bộ phim vừa rồi đã ảnh hưởng khá nhiều đến anh.
Nguyễn Tinh Vãn hạ cửa sổ xe xuống, để gió lạnh thổi vào mặt, khóe miệng cô không khỏi khẽ cong lên.
Không biết bao lâu sau, xe dừng lại trước cổng Lâm gia.
Nguyễn Tinh Vãn tháo dây an toàn, đưa tay mở cửa.
Khi tay vừa chạm vào tay nắm cửa, cô bỗng quay đầu lại:
“Tôi đi đây?”
Chu Từ Thâm chậm rãi mở miệng:
“Nếu em muốn tôi đưa em vào trong cũng được.”
Nguyễn Tinh Vãn: “...”
Cô nói:
“Coi như tôi chưa nói gì.”
Nguyễn Tinh Vãn lập tức mở cửa xe, bước xuống.
Đi được vài bước, cô dừng lại, quay đầu lại thấy xe của Chu Từ Thâm vẫn dừng ở chỗ cũ, có vẻ không có ý định rời đi.
Nếu cô không nghe nhầm, lúc vừa bước xuống xe, dường như cô nghe thấy tiếng bật lửa.
Suy nghĩ một chút, Nguyễn Tinh Vãn vòng qua phía sau xe đến chỗ ghế lái.
Quả nhiên, Chu Từ Thâm đang hút thuốc.
Thấy cô đột ngột xuất hiện, Chu Từ Thâm giơ tay vẫy nhẹ, xua tan làn khói trước mặt, đôi mắt đen nhìm vào cô:
“Sao quay lại vậy?”
Nguyễn Tinh Vãn chống tay lên cửa xe, nhìn thẳng vào anh.
Chu Từ Thâm: “?”
Không biết có phải do bộ phim vừa rồi hay không, nhưng Chu Từ Thâm cảm thấy ánh mắt cô có gì đó khác thường, khiến anh có chút không thoải mái. Anh định tránh ánh mắt của cô thì nghe Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Anh đang chột dạ phải không?”
Chu Từ Thâm khẽ l.i.ế.m môi:
“Tôi chột dạ cái gì cơ chứ?”
Nguyễn Tinh Vãn nghiêm túc nói:
“Tôi đọc trên mạng có một bài kiểm tra, nói rằng khi hai người yêu nhau nhìn nhau trong 15 giây mà không thể tránh được việc hôn nhau. Còn anh thì lại tránh ánh mắt của tôi, nếu không phải chột dạ thì là gì?”
“Em đang ám chỉ điều gì sao?”
“Tôi…”
Nguyễn Tinh Vãn chưa kịp nói xong, cổ cô đã bị anh vòng tay kéo lại, đôi môi mang theo mùi t.h.u.ố.c lá của anh lập tức áp xuống. Khi cô chưa kịp phản ứng, anh đã dễ dàng tách được đôi môi của cô, tiến sâu vào trong.
Khi đầu điếu thuốc gần tàn, Chu Từ Thâm mới buông cô ra, tay nhẹ nhàng xoa lên vùng da mịn màng sau gáy cô, giọng nói khàn khàn đầy quyến rũ:
“Hay là em lên đây, chúng ta hôn từ từ?”
Nguyễn Tinh Vãn đẩy anh ra:
“Mơ đi!”
Chu Từ Thâm khẽ cười:
“Không phải em nói sao.”
“Tôi chỉ…”
Nguyễn Tinh Vãn lười tranh cãi với anh, ánh mắt rơi vào bao thuốc bên cạnh anh
“Người đáng buồn là tôi, tại sao anh lại buồn?”
Chu Từ Thâm nắm lấy tay cô:
“Tôi không phải đang buồn thay cho em sao.”
Nguyễn Tinh Vãn bĩu môi:
“Chỉ là một bộ phim thôi mà, anh nghiêm túc quá rồi đấy.”
Chu Từ Thâm nhẹ nhàng nói:
“Không có gì, chỉ là đôi khi tôi cảm thấy khá có lỗi với em.”
“Đôi khi?”
Không phải là lúc nào cũng có lỗi sao.
Ánh mắt của Chu Từ Thâm chậm rãi liếc sang cô, khiến Nguyễn Tinh Vãn lập tức im bặt.
Một lúc sau, cô rút tay ra:
“Được rồi, đừng đứng đây nữa, tôi vào trong đây.”
Chu Từ Thâm nhìn cô, không báo trước kéo đầu cô xuống, lại hôn thêm lần nữa rồi mới nói:
“Vào đi.”
Nguyễn Tinh Vãn vừa định đi, chợt như nhớ ra điều gì, nói:
“Không được hút thuốc nữa.”
Khóe môi Chu Từ Thâm khẽ nhếch lên:
“Biết rồi.”
Nguyễn Tinh Vãn vẫn không yên tâm, đưa tay ra:
“Đưa đây.”
Chu Từ Thâm cầm bao thuốc và bật lửa bên cạnh, đặt vào lòng bàn tay cô.
Thấy vậy, Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười:
“Tôi đi đây, anh về cẩn thận.”
Chu Từ Thâm bình thường rất ít khi hút thuốc, chỉ khi tâm trạng cực kỳ tệ mới làm vậy.
Dù cô không hiểu, tại sao chỉ vì một bộ phim mà anh lại bị ảnh hưởng cảm xúc như vậy.
“Được.”
Nguyễn Tinh Vãn nhét bao thuốc và bật lửa vào túi, quay người bước vào Lâm gia.
Tuy nhiên, tối nay cô không lái xe về, chỉ có thể đi bộ.
Nhưng vừa đi được hai bước, đèn đường hai bên bỗng nhiên tắt phụt.
Xung quanh không còn một chút ánh sáng nào.
Nguyễn Tinh Vãn đứng tại chỗ trong giây lát, định lấy điện thoại ra bật đèn pin thì đột nhiên, một luồng sáng chói mắt từ phía sau chiếu tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT