Nguyễn Tinh Vãn gửi tin nhắn cho  Hứa Loan  không lâu sau, cô đã nhanh chóng phản hồi, đúng lúc hôm nay không có việc gì, nên cũng đến tham gia.

Các cô gái khác trong studio cũng đã có mặt, không giống như lần trước, có cả bạn trai của mọi người, nên lần này  Nguyễn Tinh Vãn không để Chu Từ Thâm  đi theo nữa.

Chu Từ Thâm: “?”

Anh không hài lòng nói:

“Tại sao tôi không thể đi?”

Nguyễn Tinh Vãn kiên nhẫn giải thích:

“Toàn là con gái, anh đi vào không thấy ngại sao?”

“Không ngại.”

“…… Nhưng tôi thì ngại.”

Chu Từ Thâm:

“Vậy em tự khắc phục đi.”

Nguyễn Tinh Vãn không nhịn được bĩu môi:

“Xin anh đó, anh đừng đi được không, ngày mai tôi mời anh ăn cơm riêng được nhé?”

Nghe vậy, Chu Từ Thâm  im lặng một chút:

“Chỉ ăn cơm thôi à?”

“Chứ còn gì nữa?”

“Vì hôm nay em không cho tôi đi, thì phải bù đắp cho tôi chút lãi gì đó chứ.”

Nhóm  chát trên điện thoại liên tục gửi tin nhắn, các cô gái trong studio và  Hứa Loan  đã đến.

Bây giờ chỉ còn  Nguyễn Tinh Vãn chưa tới.

Cô chỉ muốn nhanh chóng ứng phó với Chu Từ Thâm, gật đầu:

“Được rồi, ngày mai nói tiếp.”

Trong lúc đó, cô mở cửa xe định rời đi.

Chu Từ Thâm  nắm lấy tay cô:

“Nói xong mới được đi.”

Nguyễn Tinh Vãn thấy anh quá quấn quýt, đành liều lĩnh hôn nhẹ lên môi anh một cái, nhân lúc anh không để ý, vội vàng chạy đi.

Khi vào phòng riêng, mọi người đã tụ họp đầy đủ.

Cô ngồi xuống,  Hứa Loan  tò mò hỏi:

“Chu tổng đâu? Anh ấy lại để cậu một mình đến đây à?”

Nhắc đến điều này,   Nguyễn Tinh Vãn ấp úng:

“Toàn là hội chị em con gái, anh ấy đến làm gì.”

Cô lại bình tĩnh tìm một lý do khác

“Hơn nữa, công ty của anh ấy còn có việc.”

Bùi Sam Sam  nghe thấy, ghé lại gần:

“Còn có Tiểu Thầm nữa,Chu tổng đâu phải một mình.”

Nguyễn Tinh Vãn ngạc nhiên:

“Cậu gọi em ấy à?”

“Đúng vậy.”

Bùi Sam Sam  nói nhỏ:

“Mấy cô gái này đã ồn ào cả buổi chiều, bắt buộc mình phải gọi, mình chỉ hỏi một câu thôi.”

“Em ấy sẽ đến sao?”

“Chắc cũng sắp đến rồi đó.”

Nguyễn Tinh Vãn: “Vậy cũng được.”

Bên cạnh, Hứa Loan  vẫn giữ nụ cười nhạt, không tham gia cuộc trò chuyện.

Mười phút sau, cửa phòng riêng mở ra, Nguyễn Thầm bước đến.

Băng gạc trên tay cậu đã được tháo, chỉ còn hai miếng dán ở mũi và cằm.

Do chỉ còn chỗ bên cạnh  Hứa Loan, cậu do dự hai giây rồi đi tới ngồi xuống.

Thấy cậu đến, mấy cô gái đều ngất ngây, liên tục nhắn tin trong nhóm.

“Ôi trời, sao hôm nay anh ấy lại đẹp trai thế này!”

“Tại sao gen nhà họ lại mạnh tốt đến vậy, thật ghen tị!”

“Cái miếng dán kia như dán lên trái tim tôi, sao có thể đẹp trai như thế!”

“Tôi quyết định tối nay về sẽ chia tay bạn trai, để có thể công khai nhìn chàng trai đẹp này!”

“Làm ơn! Tối nay nhất định phải hỏi anh ấy thích kiểu con gái như thế nào! Tôi có thể thay đổi vì anh ấy!”

“Tôi nghĩ được, chị Sam Sam không phải nói tối nay còn đi hát sao! Chúng ta cùng cố gắng nào! Đây là cơ hội của chúng ta!”

Trong không khí ồn ào của bữa tiệc, những người khác hoàn toàn không cảm nhận được sự xôn xao từ các cô gái.

Ngược lại,   Nguyễn Tinh Vãn lại cảm thấy có điều gì đó không bình thường.

Cô nhìn về phía  Hứa Loan, rồi nhìn Nguyễn Thầm.

Cảm giác giữa họ dù ngồi gần nhau, nhưng lại có một khoảng cách vô hình khá lớn.

Cô không biết tiểu Thầm đã gọi điện xin lỗi chưa, hay là họ vẫn chưa hòa hợp?

Lúc này, Bùi Sam Sam  ở bên ngoài lên tiếng:

“Mọi người trong thời gian qua đều vất vả, cũng để chúc mừng Tinh Tinh  lần đầu tiên đạt giải nhì, cạn ly nào!”

Mọi người: “…”

Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười, biết cô ấy đang cố gắng làm không khí vui vẻ, đồng thời cũng đang ngầm an ủi cô, bỏ qua những ân oán với Ôn Thiển, thì giải nhì trong một cuộc thi thiết kế ở cấp độ này thực sự là một thành tích tốt.

Bữa ăn đang diễn ra một nửa,   Nguyễn Tinh Vãn và  Hứa Loan  đi toilet, nhưng không ngờ lại gặp Ôn Thiển và Robert  ở hành lang.

Đúng là oan gia ngõ hẹp mà.

Chương 784

Robert  nhìn về phía Hứa Loan, rồi lại nhìn phía Nguyễn Tinh Vãn, không khỏi nở một nụ cười mỉa mai:

“Sao, các cô cũng ở đây để chúc mừng à?”

Do lịch sự và tôn trọng, Nguyễn Tinh Vãn khẽ gật đầu.

Robert  khinh thường hừ một tiếng:

“Cũng phải, cả đời này cô chắc không bao giờ có cơ hội giành giải nhất, thôi thì hãy tranh thủ mà ăn mừng giải nhì đi, không thì sau này có khi cũng không có được thứ hạng này.”

So với Nguyễn Tinh Vãn, Hứa Loan  lại không quá bận tâm, khoanh tay nói:

“Ông là người nước nào vậy, ngay cả tiếng Trung cũng chưa học sõi, đã chạy ra đây cắn người rồi, thầy dạy tiếng Trung của ông không dạy cho ông cách nói chuyện à?”

Robert  nhìn cô, sắc mặt lạnh đi vài phần.

Hứa Loan  có ấn  chút tượng về ông ta, hình ảnh quảng cáo treo đầy ở các trung tâm thương mại, ông ta là đại diện cho không ít cho các thương hiệu cao cấp.

Ôn Thiển thấy vậy liền lên tiếng:

“Cô Hứa, cô không cần phải công kích người khác như vậy.”

Hứa Loan  đáp:

“Cô là ai?”

Ôn Thiển sắc mặt cứng lại một chút, vừa định mở miệng thì Hứa Loan  đã nói tiếp:

“Thôi, tôi cũng không muốn quen biết cô, không liên quan đến tôi. Hơn nữa, tôi không công kích ai cả, tôi chỉ nói rõ về những bậc tiền bối nào đó dựa vào thâm niên mà không biết tôn trọng người khác, ngay cả lời nói cũng không ngửi được. Nếu các ông tự cảm thấy có vấn đề, tôi cũng không biết làm sao.”

“Cô…”

Nguyễn Tinh Vãn nhìn Robert, nhẹ nhàng nói:

“Vì ngài là bậc tiền bối, tôi tôn trọng ngài, nên mới nhẫn nhịn. Nhưng cũng cảm ơn ngài đã giúp tôi hiểu ra một điều: thầy nào trò đó. Hôm nay tôi thua không quan trọng, hy vọng khi hai vị đứng trên đấu trường quốc tế thực sự, cũng có thể giữ được sự xông xáo như hiện tại mới là điều đáng tự hào.”

Nói xong, cô nắm tay Hứa Loan  rời đi.

Đến nhà vệ sinh, Hứa Loan  nói:

“Sao lại đi nhanh vậy, mình còn chưa mắng đã nữa.”

Nguyễn Tinh Vãn đáp:

“Nói nhiều với những người như họ cũng không có ích gì.”

Ba cô ta đang nằm trong nhà xác không ai nhận xác, trong khi con gái thì đang ở đây tiệc tùng.

Nói ra cũng thật mất mặt.

Nguyễn Tinh Vãn rửa tay xong, quay lại hỏi:

“Cậu và Tiểu Thầm có cãi nhau không?”

Hứa Loan  đột nhiên bị hỏi đến ngẩn người, một hồi mới đáp lại:

“Không có đâu.”

“Vậy sao bầu không khí giữa hai người lại kỳ lạ như vậy?”

Hứa Loan  không phản ứng gì, chỉ cười nói:

“Mình và em ấy không thân thiết lắm, có chút ngại ngùng cũng là bình thường mà.”

Nguyễn Tinh Vãn không mấy tin tưởng:

“Không phải các cậu còn quay phim chung à?”

“Đúng vậy, nhưng mình và em ấy có rất ít cảnh chính diện, hầu như không có giao thoa gì cả.”

Hứa Loan  rửa tay xong, vừa lấy giấy lau tay vừa nói:

“Cậu không phải nghĩ tụi mình thân như những người bạn ấy chứ?”

Nguyễn Tinh Vãn không rõ về Hứa Loan, nhưng về phần Tiểu Thầm...…

Cô mỉm cười:

“Dù sao đi nữa, cũng rất cảm ơn cậu đã chăm sóc tiểu Thầm trong thời gian này.”

“Ngại gì, đó là điều nên làm thôi.”

Hứa Loan  ném cuộn giấy vào sọt rác, bỗng nói:

“À, có một chuyện, em ấy đã nói cho cậu biết chưa?”

Nguyễn Tinh Vãn ngạc nhiên:

“Chuyện gì?”

Thấy cô như thể không biết gì, Hứa Loan  định nói nhưng lại nuốt hết những lời đó ngược vào trong:

“Thôi, cũng không phải chuyện của mình, có lẽ em ấy sẽ tự tìm cơ hội nói cho cậu biết.”

Chủ đề đến đây kết thúc,   Nguyễn Tinh Vãn cũng không tiếp tục hỏi thêm nữa.

Nhưng không ngờ, trên đường trở về, lại gặp trưởng ban tổ chức Louis.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play