Louis  bước đến gần cô:

"Cô Nguyễn, có thể trò chuyện một chút không?"

Nguyễn Tinh Vãn gật đầu, sau đó nói với Hứa Loan:

"Cậu quay lại trước đi."

"Được."

Sau khi Hứa Loan  rời đi, Louis  và  Nguyễn Tinh Vãn đi ra ban công của nhà hàng.

Louis  lộ vẻ tiếc nuối:

"Tác phẩm của cô thực sự rất tốt... chỉ có thể nói, mỗi giám khảo có tiêu chí đánh giá khác nhau thôi."

Nguyễn Tinh Vãn cười gật đầu:

"Tôi hiểu, và rất cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội này."

Louis  thở dài:

"Cô phải tin rằng con đường của cô còn dài, vị trí thứ hai không đại diện cho điều gì, sức mạnh mới là điều quyết định tất cả."

Sau vài câu trò chuyện, Louis  lại nói:

"Không biết thời gian của cô có thuận tiện không, tôi muốn sắp xếp một buổi trình diễn riêng cho thương hiệu của cô tại tuần lễ thời trang năm nay, đến lúc đó, tác phẩm của cô sẽ được nhiều người biết đến hơn."

Nguyễn Tinh Vãn ngạc nhiên, có lẽ không ngờ sẽ có cơ hội như vậy.

Có thể có buổi trình diễn riêng tại tuần lễ thời trang quốc tế, đã là điều mà chỉ những nhà thiết kế xuất sắc mới có thể đạt được. Nếu như cô đã giành chiến thắng, thì việc Louis  đến nói điều này với cô là điều hoàn toàn hợp lý.

Nói cách khác, điều này đáng lẽ chỉ dành cho người chiến thắng.

Nhưng...

Nhìn thấy sự nghi ngờ của cô, Louis  cười giải thích:

"Tôi vừa nói rồi, không quan trọng là người chiến thắng hay vị trí thứ hai, điều đó không đại diện cho điều gì. Trong ngành thiết kế, chúng tôi chú trọng vào tiềm năng vô hạn, tôi nghĩ cô là ứng cử viên tốt nhất."

Nghe vậy, thấy cơ hội đang nằm trước mắt,   Nguyễn Tinh Vãn chắc chắn không thể từ chối, chỉ là cô không chắc liệu có đủ thời gian để chuẩn bị cho tuần lễ thời trang này hay không.

Công việc hàng ngày tại studio cũng khá bận rộn, nếu tham gia tuần lễ thời trang, lại còn là buổi trình diễn riêng của thương hiệu, cô sẽ phải dành nhiều thời gian và công sức hơn.

Cô lo lắng không biết có thể hoàn thành tốt cả hai việc hay không.

Louis  lại nói:

"Không sao, tôi cũng phải về chuẩn bị hợp đồng và các vấn đề liên quan, còn vài ngày nữa, cô có thể suy nghĩ kỹ."

Nguyễn Tinh Vãn nhẹ nhàng thở ra:

"Cảm ơn anh."

"Vậy hôm nay tôi không làm phiền cô nữa, cô hãy về trước, khi nào quyết định xong thì liên lạc với tôi."

"Được."

Sau khi hai người rời đi, Ôn Thiển mới từ góc phòng bước ra, nhìn vào điện thoại, nhấn dừng ghi âm.

Nguyễn Tinh Vãn quay lại phòng riêng, Bùi Sam Sam  nói:

"Cậu đi đâu vậy, món ăn sắp nguội rồi."

"Mình có chút việc."

Sau khi ăn xong, đúng lúc mọi người chuẩn bị bắt taxi đi hát karaoke, Hứa Loan  lại nói:

"Mọi người cứ đi chơi đi, mình còn phải dậy sớm để làm việc vào ngày mai, không đi nữa đâu."

Nguyễn Tinh Vãn lập tức phản ứng:

"Thế à, vậy...Tiểu Thầm cũng sắp đi rồi, để em ấy đưa cậu về nhé."

Nguyễn Thầm nhíu mày:

"Em.............."

Nguyễn Tinh Vãn kéo cậu:

"Em không phải nói với chị, trường em có việc gọi em quay về sao? Chớp thời cơ đi."

Nguyễn Thầm mím môi, vừa đứng dậy đi được hai bước thì Hứa Loan  đã quay lại cười:

"Không cần đâu, tài xế của mình đang đợi dưới lầu rồi, các cậu cứ chơi vui vẻ nhé."

Nói xong, cô vẫy tay chào Nguyễn Tinh Vãn và Bùi Sam Sam, rồi cầm đồ đi ra ngoài.

Nguyễn Thầm cũng đứng im tại chỗ.

Nguyễn Tinh Vãn nói nhỏ:

"Em làm sao vậy, lần trước không phải đã bảo em đi xin lỗi rồi sao, em chưa đi à?"

Nguyễn Thầm  khóe môi khẽ nhúc nhích, vừa định nói gì đó thì Bùi Sam Sam  đã ghé lại gần:

"Tiểu Thầm sắp về trường? Sao mình không biết gì? Không đi hát sao?"

Nguyễn Tinh Vãn cười gượng:

"Không có gì, giờ không cần về nữa."

Chương 786

Nguyễn Thầm  im lặng một lúc rồi nói: "Có chút việc."

"Có việc gì?"

Nguyễn Thầm quay đầu đi, không nói gì.

Nguyễn Tinh Vãn biết cậu không muốn nói, nên không tiếp tục hỏi:

"Tiểu Thầm, bất kể sau này có chuyện gì xảy ra, đừng có hành động bốc đồng như trước nữa. Em chỉ cần nhớ một điều, Em là em trai của chị, là người thân duy nhất của chị trên thế giới này, không ai quan trọng hơn em cả."

Một lúc sau,Nguyễn Thầm  mới hỏi:

" Chu Từ Thâm  thì sao?"

Có lẽ không ngờ cậu sẽ hỏi như vậy,   Nguyễn Tinh Vãn bật cười:

"Bạn trai thì có thể thay, nhưng em trai thì chỉ có một."

"Biết rồi, sau này em sẽ không làm bất cứ điều gì bốc đồng nữa, cũng sẽ không để họ dùng chuyện này để đe dọa chị."

Dừng một chút, Nguyễn Thầm  như nhớ ra điều gì, nhíu mày:

"Chị và Tạ Vinh..."

Chuyện này nói ra khá phức tạp.

Nguyễn Tinh Vãn nói đơn giản:

"Anh ta đã cứu chị một mạng, mọi chuyện trước kia coi như xóa bỏ. Gần đây, chị đã tìm anh ta để nhờ giúp điều tra về Nguyễn Quân,chị đã trả cho anh ta một khoản thù lao tương xứng, chỉ có vậy thôi."

Nguyễn Thầm  nhíu mày hơn nữa:

"Xóa bỏ sao?"

Nguyễn Tinh Vãn ừ một tiếng, một lúc sau mới nói:

"Thực ra, tiểu Thầm, nếu không phải Nguyễn Quân  đi vay nặng lãi, thì Tạ Vinh đã không tìm đến chúng ta. Hơn nữa... chuyện đó, là do Nguyễn Quân  một tay lên kế hoạch, Tạ Vinh chỉ là người đòi lại tiền của mình mà thôi."

Một thời gian dài, cô ghét Nguyễn Quân  bao nhiêu, thì cũng ghét Tạ Vinh bấy nhiêu.

Nhưng giờ nghĩ lại, cô có thể trách Tạ Vinh điều gì cơ chứ?

Cô không thể đánh giá anh ta là tốt hay xấu, chỉ là ở việc ba của Ôn Thiển, cô thấy được tính người từ Tạ Vinh.

Họ dường như chỉ đang cố gắng sống sót, chọn những cách sống khác nhau.

Nguyễn Thầm  không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khi xe dừng tại biệt thự Tinh Hồ,   Nguyễn Tinh Vãn nói:

"Chị thấy vết thương của em cũng sắp khỏi rồi, cuối tuần này, em trở lại trường nhé."

Nguyễn Thầm  gật đầu: "Vâng."

Nguyễn Thầm  mở cửa xe, rồi quay lại hỏi:

"Chị không vào sao?"

Nguyễn Tinh Vãn nhìn vào nơi quen thuộc, cười lắc đầu:

"Chị không vào nữa."

"Vậy tem đi nhé."

"Đi đi."

Sau khi Nguyễn Thầm  rời đi,   Nguyễn Tinh Vãn đứng tại chỗ một lúc, rồi lái xe rời đi.

Biệt Thự Tinh Hồ.

Nguyễn Thầm  vừa vào phòng khách đã thấy Chu Từ Thâm  từ cầu thang đi xuống, anh hỏi:

"Đi đâu về vậy?"

"Đi ăn uống."

Nghe vậy, Chu Từ Thâm  không nhịn được nhíu mày:

"Ăn uống gì?"

Nguyễn Thầm  cố tình nói:

"Tiệc của chị tôi, không mời anh sao?"

Chu Từ Thâm: "……"

Nguyễn Thầm  tiếp tục:

"Chị ấy vừa đưa tôi về, mới đi được một lúc."

Chu Từ Thâm  thái độ có phần không vui, ngay lập tức nhìn Nguyễn Thầm  với vẻ lạnh lùng rồi quay lên lầu.

Nhìn bóng lưng đầy khó chịu của anh, Nguyễn Thầm  cảm thấy tâm trạng dồn nén những ngày qua đã nhẹ nhõm hơn nhiều.

Trở về phòng, Chu Từ Thâm  lấy điện thoại ra, vừa định gọi cho Nguyễn Tinh Vãn thì đột nhiên dừng lại.

Cô không chỉ không muốn quay về biệt thự Tinh Hồ, mà thậm chí còn không muốn bước vào cửa.

Chu Từ Thâm  ném điện thoại lên ghế sofa, quay người nhìn căn phòng yên tĩnh, đưa tay bóp nhẹ sống mũi, môi mỏng khẽ mím lại.

Cuối cùng vẫn là vì lý do ở anh.

Chương 787

Khá lâu sau,  Chu Từ Thâm lại gọi vào số điện thoại của Giang Yến, nhạt nhẽo nói:

“Điều tra được hay chưa?”

Giang Yến đáp:

“Vẫn chưa điều tra được, lão cáo già đó giấu quá kĩ, không biết đã đem người đi đâu rồi. Có điều, Trầm Tử Tây không phải cũng đang ứng phó ông ta sao, ông ta chắc chắn sẽ không có thời gian để làm phiền Nguyễn Tinh Vãn đâu.”

“Phía bệnh viên xắp xếp ổn chưa, đừng để ông ta nắm được điểm yếu”

“Yên tâm đi, tôi đã cho người di chuyển rồi。”

Chu Từ Thâm ừ một tiếng:

“Dự án Lâm thị chỉ cần khởi công, là sẽ có người lo việc này, chỉ cần đảm bảo cho khoảng thời gian này Lâm Chí Viễn và Lâm Tri Ý không có thời gian để ý tới là được”

Giang Yến:“OK。”

Sau khi tắt điện thoại,  Chu Từ Thâm ngồi yên tại chỗ suy nghĩ một lát, lát sau soay người.

Lúc anh vừa định xuống lầu, Nguyễn Thầm từ trong phòng đi ra

:“Anh đi đâu vậy?”

Chu Từ Thâm::“Không phải việc của cậu。”

Nguyễn Thầm cảm thấy, anh như vậy không phải là đi tìm Nguyễn Tinh Vãn.

Có phải bên ngoài có người phụ nữ khác không?

Cậu không yên tâm, theo sau.

Trong chiếc Rolls Royce màu đen, Chu Từ Thâm  nhìn qua gương chiếu hậu thấy có người theo sau, khóe môi nở một nụ cười, vòng vèo một hồi rồi dễ dàng thoát khỏi.

Nửa giờ sau, xe dừng trước một khu dân cư bình thường.

Chu Từ Thâm  đến nơi, thấy một đứa nhỏ đang chơi một mình trong nôi, đồ chơi bị cắn bám đầy nước miếng.

Anh duỗi tay chạm vào khóe miệng của đứa nhỏ, tay liền bị dính nước miếng, lập tức nhíu mày, lấy một tờ giấy lau đi.

“ Tiểu Thâm đến rồi à”

Chu Từ Thâm  ném tờ giấy đi:

“Sao chỉ có mình bà?”

“Tiểu Tuyết, cô ấy ra ngoài mua rau rồi.”

“Đã muộn thế này còn mua rau sao?”

Hứa Nguyệt  đáp:

“Trong tủ lạnh đúng lúc không còn gì, ta bảo cô ấy đi siêu thị mua chút đồ.”

Chu Từ Thâm  nói:

“Tuần sau tôi sẽ đưa bà rời khỏi Nam Thành.”

Hứa Nguyệt  ngạc nhiên:

“Ở đây cũng bị Tiểu Nguyễn phát hiện rồi sao?”

“Cô ấy cứ đòi gặp bà, tuần sau tôi và cô ấy sẽ cùng qua.”

Nghe vậy,Hứa Nguyệt  thở dài:

“Con còn định giấu cô ấy đến bao giờ?”

Chu Từ Thâm  ngồi xuống sofa, bình thản nói:

“Chờ giải quyết xong chuyện của Chung Nhàn.”

Hứa Nguyệt  lại hỏi:

“Vậy ta đi rồi, còn đứa nhỏ thì sao?”

Chu Từ Thâm  nhìn vào cái nôi:

“Tôi sẽ tìm người khác đến chăm sóc, qua một thời gian bà lại quay về là được.”

“Cũng chỉ còn cách đó thôi.”

Chưa nói được mấy câu, chuông cửa vang lên, Hứa Nguyệt  nghĩ là Lý Tuyết trở về, nên đi mở cửa, nhưng thấy bên ngoài là một người đàn ông trẻ lạ mặt với vẻ mặt lạnh lùng.

Hứa Nguyệt: “Cậu là ai?”

Nguyễn Thầm  nói:

“Tôi tìm  Chu Từ Thâm.”

Chưa đợi Hứa Nguyệt  trả lời, cậu đã bước vào.

Chu Từ Thâm  thấy cậu, nhíu mày, có lẽ không ngờ cậu lại tìm được đến đây.

Nếu không phải trên đường về Nguyễn Tinh Vãn đã nhắc nhở cậu không nên bốc đồng nữa, thì lúc này cậu đã đ.ấ.m thẳng vào mặt  Chu Từ Thâm rồi.

Đúng lúc này, Lý Tuyết cũng trở về, nhỏ giọng hỏi:

“Dì Hứa, có chuyện gì vậy? Sao cửa lại mở vậy?”

Nguyễn Thầm  thấy vậy, không thể nhịn nổi, liền nắm chặt cổ áo  Chu Từ Thâm, tức giận nói:

“Anh có còn là người không! Lúc trước anh đã hứa với tôi như thế nào?”

Hứa Nguyệt  đóng cửa lại, nhanh chóng đi tới:

“Tiểu Thâm, chuyện này…”

Chu Từ Thâm  lại nói: “Không sao.”

Anh nhìn Nguyễn Thầm:

“Đã để cậu thấy rồi, thì tôi cũng không giấu cậu nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play