Nguyễn Tinh Vãn nói địa chỉ xong, Chu Từ Thâm  nhíu mày:

“Đến đó làm gì?”

“Chỉ là… có chút việc, tôi đi xem chút, anh đừng lo.”

Chu Từ Thâm:

“Đừng lo?”

Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy giải thích cho anh hơi phiền phức, lại thấy vẻ mặt anh dường như có chút bực mình, nhẹ nhàng  nói:

“Tôi không phải ý đó, nói tóm lại, tôi sẽ nói cho anh sau được không?”

“Tuỳ em.”

Nửa giờ sau, xe dừng trước cổng bệnh viện.

Nguyễn Tinh Vãn vừa mở cửa xe vừa nói:

“Anh chờ tôi ở đây, tôi sẽ quay lại ngay.”

Vội vàng chạy vào bệnh viện,    Nguyễn Tinh Vãn cũng không có nhiều thông tin, chỉ có thể đến quầy y tá hỏi thăm.

Đã mấy ngày kể từ khi Tạ Vinh biến mất, cho dù anh ta cần phải ẩn nấp vì lý do nào đó, nhưng chắc chắn sẽ không bỏ mặc ba của Ôn Thiển.

Nghĩ lại cái tên thấy trong hồ sơ bệnh án hôm đó,   Nguyễn Tinh Vãn nói:

“Tôi muốn hỏi một bệnh nhân tên là Ôn Cường, nằm ở phòng bệnh nào?”

Y tá tìm kiếm trên máy tính, rồi nhíu mày:

“Cô có quan hệ gì với ông ấy?”

“Tôi là… đến thăm giúp một người bạn.”

“Ôn Cường  đã c.h.ế.t được mấy ngày rồi, t.h.i t.h.ể vẫn đang ở nhà xác chưa có người thân đến nhận, nếu cô biết người nhà của ông ấy, thì nhờ chuyển lời giúp chúng tôi một câu.”

Nghe vậy,   Nguyễn Tinh Vãn không khỏi mở to mắt, đầy ngạc nhiên:

“Từ khi nào vậy?”

Y tá nói rõ thời gian tử vong.

Nguyễn Tinh Vãn suy nghĩ  một chút, đó chính là một tiếng trước khi Tạ Vinh gọi điện cho cô.

Vậy là lúc đó, ba của Ôn Thiển đã…..............

Nguyễn Tinh Vãn mím chặt môi, nếu biết như vậy, cô đã không nên để Tạ Vinh đến giúp cô tìm Tiểu Thầm.

Y tá thấy cô không nói gì, khua khua tay trước mặt cô:

“Cô gì ơi?”

Nguyễn Tinh Vãn lấy lại tinh thần:

“Xin lỗi.”

Một lúc sau, cô lại hỏi:

“Bệnh viện đã liên lạc với người nhà ông ấy chưa?”

Y tá than phiền:

“Nghe nói ông ấy có một cô con gái, nhưng chúng tôi gọi mấy lần đều không được, chẳng biết cô con gái này kiểu gì nữa, ba mình c.h.ế.t mà không đến bệnh viện xem một lần.”

Nguyễn Tinh Vãn nói:

“Làm ơn liên lạc lại thêm lần nữa, nếu… vẫn không liên lạc được, thì cứ theo quy trình của bệnh viện mà làm, tất cả chi phí tôi sẽ chịu.”

Y tá gật đầu:

“Vậy cô theo tôi.”

Ra khỏi bệnh viện,   Nguyễn Tinh Vãn nhìn lên bầu trời xa xăm, có chút ngẩn ngơ.

Đột nhiên, cô cảm thấy cuộc sống thật bất thường.

Ôn Thiển giờ vẫn đang chìm đắm trong niềm vui chiến thắng, nhưng không hề hay biết,  ba  cô ta đã không còn trên thế gian này.

Chu Từ Thâm  tiến lại gần cô:

“Xong chưa?”

“Xong rồi, chúng ta đi thôi.”

Chu Từ Thâm  nhìn về phía sau cô, không khó để đoán cô đến đây làm gì, hỏi:

“Có tin tức gì về anh ta không?”

Nguyễn Tinh Vãn lắc đầu:

“Chú Ôn đã… qua đời, t.h.i t.h.ể vẫn ở nhà xác, có vẻ như, Tạ Vinh không quay lại, chắc chắn đã xảy ra chuyện.”

“Biết đâu anh ta bỏ đi thì sao.”

“Anh ta sẽ không bỏ đi, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, chỉ cần còn có thể đến, nhất định  anh ta sẽ không bỏ mặc chú Ôn ở đây.”

Chu Từ Thâm  lạnh nhạt nói:

“Em có vẻ khá hiểu anh ta.”

Nguyễn Tinh Vãn: “?”

Không thể nào, đến Tạ Vinh cũng ghen sao?

Cô giải thích:

“Tôi không phải hiểu anh ta, mà là…”

“Không hứng thú.”

“Ôi.”

Nguyễn Tinh Vãn liếc anh, khóe miệng không nhịn được nhếch lên:

“Vẫn còn giận sao?”

Chu Từ Thâm  nói:

“Tôi không nhỏ nhen như em nghĩ.”

Anh kéo cửa xe ra, nghiêng đầu:

“Lên xe đi.”

Chương 782

Sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc, các phóng viên lần lượt rời đi.

Robert  đi đến bên Ôn Thiển, khen ngợi:

“Rất tốt, cuối cùng cũng không làm tôi mất mặt.”

Ôn Thiển cũng mỉm cười, cô đã nói từ lâu, giải nhất vốn dĩ phải thuộc về cô, dù là trong cuộc thi ba năm trước hay lần này.

Đây mới là sức mạnh thật sự của cô.

Robert  liếc nhìn các giám khảo và những người từ ban tổ chức không xa:

“Tôi đã đặt bàn tối nay ở khách sạn theo tên của cô, tốt nhất là cảm ơn mọi người và bàn bạc thêm về hợp tác sau này.”

Ôn Thiển gật đầu: “Vâng.”

Lúc này, có người gọi  Robert, anh ta cũng rời đi theo.

Ôn Thiển nhìn xung quanh, thấy Triệu Thiên Thiên  đang chuẩn bị rời đi, vội vàng chạy theo:

“Cô Triệu.”

Triệu Thiên Thiên  với dáng vẻ kiêu ngạo, quay lại nhìn cô:

“Có việc gì?”

“Tôi…”

“À đúng rồi.”

Triệu Thiên Thiên  nói

“Tôi còn chưa chúc mừng cô, cảm giác chiến thắng thế nào?”

Ôn Thiển mím môi, rồi nói:

“Cảm ơn cô Triệu, về Lý Phong  thì..........…”

Triệu Thiên Thiên  cười:

“Lý Phong? Ồ đúng, còn chuyện của anh ta nữa, nhưng cô không nghĩ rằng tôi chỉ giúp cô giải quyết vấn đề với Lý Phong  chứ? Hai người bên kia, khó xử hơn nhiều.”

Ôn Thiển nhìn theo hướng cô ta chỉ, phát hiện đó là hai giám khảo rất nổi tiếng trong giới thiết kế.

Cô không khỏi ngây ra:

“Ý tiểu cô Triệu là gì?”

Triệu Thiên Thiên  hừ một tiếng:

“Ý là, cô giành được giải vô địch này đều nhờ vào tôi. Nếu không có tôi, chắc chắn cô đã bị loại ngay từ vòng bán kết. Nói thật, mặc dù tôi rất ghét cái con hồ ly kia, nhưng thực sự cô ta có khả năng hơn cô đó. Kỹ năng của cô vẫn chưa đủ, hãy học thêm vài năm nữa đi.”

Nói xong, Triệu Thiên Thiên  cầm túi, xoay người rời đi.

Ôn Thiển nhìn theo bóng lưng cô ta, sắc mặt trắng bệch.

Không… không thể nào…

Dù vòng bán kết có Lý Phong  giúp cô làm giả, nhưng cô chỉ là giữ sức thôi, nếu không có Lý Phong, giải nhất cũng nên thuộc về cô!

Tác phẩm của cô rõ ràng tốt hơn   Nguyễn Tinh Vãn gấp trăm lần!!!

Lúc này, điện thoại của Ôn Thiển vang lên, cô nhìn số điện thoại lạ, khó chịu nhíu mày, trực tiếp tắt máy.

Nhưng không lâu sau, số đó lại gọi đến, Ôn Thiển tức giận, liền bắt máy.

“Xin hỏi có phải cô Ôn Thiển không? Chúng tôi gọi đến từ bệnh viện Nhân Tín…”

“Có bệnh không? Đừng gọi cho tôi nữa!”

Nói xong, cô ấn mạnh vào màn hình, cúp điện thoại.

Lúc này, Lý Phong  đi ngang qua bên cạnh, cố tình va vào cô, ra hiệu đừng quên hẹn tối nay, rồi cười mỉm rời đi.

Vừa mới đi,  Robert  đã đi tới:

“Thời gian cũng không sớm nữa, chúng ta đi thôi.”

Ôn Thiển nén lại cảm giác buồn nôn trong bụng, gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play