Quên Chồng Đi, Tôi Phải Tập Trung Kiếm Tiền

Chương 2:​


2 tháng


"Họ lại đang tính chơi trò gì đây?"

Aristine im lặng nhìn chằm chằm vào bàn trà đơn giản bày ra trước mặt mình. Cô đã dự đoán sẽ có chuyện xảy ra khi phái đoàn Silvanus khởi hành bằng một chiếc xe ngựa kiểu cũ thay vì sử dụng cánh cổng dịch chuyển.

Dự đoán đó chắc chắn đúng vì đã gần 10 ngày mà cô chưa được rời xe ngựa

"Chân mình thậm chí còn bị tê tới mất cảm giác."

Vì vậy, Aristine đã không thể tắm sửa hay là thay quần áo. Cô đã cố gắng thay cái váy nặng trịch và vướn víu ra khỏi người nhưng các hiệp sĩ đã không có ý thức khi họ liên tục gõ vào cửa sổ xe ngựa nên cô còn không thể thay đồ.

Nhưng mà sau đó họ lại đột ngột bảo cô có thể ra ngoài và khi Aristine làm thế, các hầu nữ còn chuẩn bị thêm một bữa tiệc trà nhẹ cho cô.

"Sẽ còn kỳ lạ hơn nếu tôi không nghi ngờ bọn họ đang âm mưu gì đó."

"Mời cô ngồi."

Lời nói cô hầu nữ nghe qua rất lịch sự nhưng với giọng điệu và thái độ đó, nó chẳng khác gì một mệnh lệnh. Tuy nhiên, Aristine chỉ ngồi xuống mà không nói gì.

"Chưa"

Cô vẫn phải cư xử ngoan ngoãn như khi bản thân còn trong cung điện.

"Vẫn chưa phải lúc."

Đôi mắt Aristine quét qua những người hộ tống được trang bị vũ trang. Ai mà biết được họ là lính canh, giám sát, hay là..

"Sát thủ."

Bất kể họ là ai, Đế quốc chỉ mới ổn định lại nên vẫn cần thời gian. Điều đó nghĩa là chưa đến lúc cô phải chết. Nhưng hiểu theo cách khác, họ có thể làm bất cứ điều gì với Aristine ngoài việc giết cô.

Trớ trêu thay, Aristine, công chúa của Silvanus chỉ có thể được bảo vệ khi đến Irugo – quốc gia đối địch.

"Bây giờ chỉ có thời gian mới có thể trả lời liệu mình có thực sự được bảo vệ hay không?"

Aristine nhìn chăm chú vào tách trà đen, mặt nước sóng sánh phản chiếu khuôn mặt điềm tĩnh của cô. Cô thậm chí còn chưa chạm vào tách trà nhưng bề mặt nó liên tục dao động, và chẳng bao lâu, khuôn mặt phản chiếu của Aristine biến mất hoàn toàn khỏi mặt trà.

Ở vị trí đó..

"Ah"

Xuất hiện một cảnh tượng khác.

* * *

Hình ảnh phản chiếu trên mặt trà là hình cô hầu nữ vừa ra lệnh cho Aristine ngồi xuống. Trang phục cô ấy giống hệt lúc nãy.

Không giống Aristine – người bị giam trên xe ngựa gần 10 ngày, không tắm, không thay quần áo thì những vị tiểu thư đi theo với tư cách hầu nữ được tắm rửa và thay quần áo hằng ngày nên trông sạch sẽ và chỉnh tề hơn rất nhiều.

Cô hầu nữ ấy đang bưng một ấm nước sôi và đi tới bàn trà

Hoặc chính xác hơn là Aristine.

Trên mặt trà, người hầu nữ đã đổ nước sôi lên người Aristine khiến gương mặt cô bỏng rát và đỏ bừng.

[Ôi trời! Xin lỗi cô nha, Công chúa.]

Mặc dù lời nói mang hàm ý lo lắng nhưng thái độ cô hầu nữ đó đã nói rõ đây là sự giễu cợt. Cô ta thô ráp lau mặt Aristine bằng chiếc khăn lạnh khiến cho vết bỏng trở nên tồi tệ hơn.

[Nhìn giống như con chuột lột vậy.]

[Đúng là rất hợp để làm vợ của những kẻ man rợ mà.]

Những hầu nữ khác ở xa hơn một chút và thay vì giúp Aristine, họ lại cười khúc khích và thì thầm với nhau như thế muốn cô nghe thấy.

"..."

Nước trong tách trà lại sóng sánh và dần tĩnh lặng.

Khung cảnh vừa rồi đã biến mất và nó lại phản chiếu gương mặt Aristine

Giống như lúc ban đầu.

Đây là năng lực đặc biệt của Aristine.

Năng lực mà cha cô, Hoàng đế Silvanus vô cùng thèm khát

Nhưng đây lại là thứ năng lực mà tất cả mọi người nghĩ Aristine không thể có được.

Đó là lí do tại sao cô ấy không được gọi là "tác phẩm thành công" mà chỉ là "phế phẩm" bị vứt bỏ.

Ánh mắt đế vương có thể nhìn thấy thông qua bề mặt phản chiếu và nó không chỉ giới hạn ở việc nhìn thấy tương lai.

Aristine còn có thể nhìn được quá khứ và hiện tại. Tuy nhiên giới hạn của nó nằm ở chỗ cô ấy không thể nhìn thấy mọi thứ chỉ vì cô ấy muốn và nếu Aristine không muốn xem không có nghĩa là nó không thể cho cô ấy xem.

Nói cách khác, Aristine không thể kiểm soát được năng lực của mình.

"Mình nên làm gì đây?"

Ngón trỏ Aristine gõ nhẹ lên bàn. Cô có thể nhìn thấy hầu nữ đang tiến đến gần qua khoé mắt.

Và mang theo ấm nước sôi sùng sục.

Aristine nâng cao cảnh giác, ngay khi cô hầu nữ tiến đến cạnh cô, cô đứng bật dậy.

"Á!"

Người hầu nữ hét lên đau đớn khi bị nước sôi dội ngược vào mặt. Khi thấy người trước mặt đột ngột đứng dậy, cô ta đã theo phản xạ lùi ngược lại nhưng trọng tâm dịch chuyển ra sau khiến nước sôi cô mang theo đổ thẳng lên người mình.

Một màn gậy ông đập lưng ông thật đặc sắc.

Khuôn mặt người hầu nữ kia lập tức sưng tấy và đỏ bừng.

"Ôi trời!"

Aristine than thở khi lấy tay che miệng.

"M, mặt, mặt của tôi!"

Những hầu nữ khác đều sửng sốt, vội vàng đi lấy nước lạnh. Nó khác hoàn toàn khung cảnh Aristine nhìn thấy bằng Đế vương nhãn.

Sau khi lo cho cô hầu nữ bị bỏng kia xong, một người hầu đứng dậy và dậm chân về phía Aristine.

"Cô định làm sao với chuyện này đây hả?"

"Sao chuyện đó lại hỏi ta?"

Khi câu hỏi bị Aristine phản lại, hầu nữ Rosalyn đã há hốc mồm ngạc nhiên. Công chúa bị bỏ rơi và khinh thường này đang dám trả treo với cô sao?

"Ta chỉ đơn thuần rời khỏi chỗ mình đang ngồi thôi mà."

"Chuyện đó!"

"Tự cô ta làm đổ nước giờ lại đổ lỗi lên đầu ta đấy. Ta còn phải đóng vai cha mẹ các ngươi nữa à?"

Aristine nghiêng đầu.

"Có vẻ như các ngươi thật sự cần cha mẹ ấy chứ."

Thật hoàn hảo.

Aristine bỏ qua những lời nhận xét ác ý mà cô muốn nói thay vào đó là cái nhếch nhẹ ở khoé miệng đã thay hết hàng trăm lời đó.

"Cái! Cô đang làm cái gì?"

"Nếu không cần cha mẹ thì nên cẩn thận một chút."

Giọng điệu Aristine như thể cô ấy tiết lộ sự thật sau vụ việc vừa nãy.

Rosalyn giật mình và sửng sốt nhưng cô ta càng khó chịu hơn khi bản thân không thể nghĩ ra bất kỳ lời phản bác nào.

"Con khốn ngu ngốc này!"

Mặt Rosalyn trở nên đau rát như thể vừa bị ai đó tát một cái thật mạnh. Aristine chẳng để tâm đến điều đó mà nhẹ nhàng ngồi xuống nhấp một ngụm trà đen. Lưng cô thẳng tắp và cổ tay nhẹ nhàng uyển chuyển tự như con thiên nga trắng.

Mặc dù đã không thể tắm rửa hay thay quần áo trong mười ngày nhưng trông Aristine vẫn còn rất nhàn nhã.

"Ha.."

Những người hộ tống Aristine gần như nghiến răng khi thấy sự thanh lịch của cô, thậm chí còn hoài nghi rằng đây có phải công chúa họ biết hay không?

Không ai trong số bọn họ biết rõ về công chúa nhưng họ chắc chắn rằng hoàng đế ghét cô ấy và cô ấy bị đối xử thậm tệ hơn bất kì ai trong hoàng thất.

Một công chúa bị giam cầm suốt 10 năm không được dạy dỗ, không được học bất kì lễ nghi phép tắc nào phải khiến cô ta ti tiện chẳng khác gì một ả điên mới đúng.

"Nhưng.."

"Đây thực sự là công chúa bị bỏ rơi đó sao?"

Điều đó thật vô lý.

Chắc hẳn lần này cô ta chỉ ăn may thôi.

Đợi đấy. Lần tới sẽ khác!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play