"Cuối cùng tôi cũng được tự do."
Aristine reo hò một cách vui sướng và ầm ĩ. Cuối cùng cô đã thoát người cha tệ bạc đó và đất nước chán ngấy này.
"Ông ta như một tên điên vậy."
Cha cô, hoàng đế, đã ngược đãi cô bằng mọi cách tàn nhẫn, với lý do hoang đường rằng muốn biến cô trở thành một 'tác phẩm thành công'.
"Tôi đã nghĩ rằng bản thân thực sự sẽ chết trong đám cháy đó."
Aristine thức dậy với cảm giác có thứ gì đó đang muốn bóp nghẹn cổ họng và phổi của cô. Làn da cô cảm thấy từng đợt nóng rát như muốn đâm vào da thịt. Nếu Aristine thức dậy dù chỉ trễ hơn một chút, cô sẽ chết.
Cô vội vàng bật dậy, ngọn lửa lúc đó đã bao vây cô và các cửa sổ đều bị khóa kín.
Khi đó, Aristine mới sáu tuổi, một đứa trẻ bị như vậy chắc chắn đã chết nhưng thần kì thay, cô đã sống sót.
Cha nhìn cô đen ngòm như cục than đã hỏi:
"Thế nào rồi? Con đã thức tỉnh chưa?"
Aristine – người đang bối rối nhìn cha mình đã chợt nhận ra:
"Hóa ra người khóa cửa sổ và châm lửa chính là cha của mình."
Nhận ra sự thật đó, so với lá phổi cháy xém, so với vết phồng rộp đau nhói trên chân và tay, trái tim cô càng đau đớn hơn. Tới mức muốn đốt cháy mọi thứ.
"Mình nghĩ trái tim mình đã không còn đau nữa khi nó hóa thành tro bụi."
Sau 10 năm, số tình cảm còn lại trong tim Aristine đã bị ngon lửa đó thiêu đốt thành tro.
Thậm chí sau "sự cố" đó, cô còn bị nhốt lại. Có lẽ vì bị giam tự nhỏ, Aristine đã sống cô độc một mình trong 10 năm nên trái tim cô đập rộn ràng phấn khích là điều kì lạ [1] .
"Ít nhất, nhờ có việc giam giữ nên mình mới có thể nhìn thấy kiếp trước."
Tâm trí của Aristine đã phải mở khóa năng lực để cô có thể bảo vệ bản thân, nếu không cô đã phát điên vì bị giam giữ.
"Thật tốt khi cuối cùng cũng được rời đi nhưng vẫn còn một vấn đề nhỏ."
Aristine thở dài khi nghĩ đến anh trai ruột của mình hiện đang không có trong cung điện. Mà thôi, dù sao bây giờ thứ cô cần nghĩa không phải là nơi bản thân đã rời đi mà là chỗ cô sẽ đến.
"Irugo là nơi thế nào sao?"
Vùng đất của những kẻ man rợ.
Nơi cai trị của sắt thép và khói lửa.
Đồng bằng cô lập với ma thú.
[ Những kẻ man di ở Irugo không phải ma thú cũng không phải nhân tộc.]
[ Con sẽ ngủ chung giường với kẻ như là ma thú vậy.]
[ So với đứa cứng ngắc như con thì ta lại càng thích ma thú hơn đấy!]
Những lời cha cô nói lại quanh quẩn bên tai Aristine như những câu thần chú.
Cô chắc chắn là ông ta đang muốn nguyền rủa cuộc hôn nhân của mình vì hoàng đế rất ghét Irugo.
Dù sao hai quốc gia đã là kẻ thù qua nhiều thế hệ.
Silvanus rất tự phụ vì đó là quốc gia chinh phạt khắp nơi nhưng lại có một nơi mà nó không thể xâm chiếm được, đó là Irugo.
Cha Aristine, hoàng đế hiện tại muốn xâm chiếm Irugo cho bằng được đã vạch ra một kế hoạch to lớn. Tuy nhiên, chiều hướng cuộc chiến đã bị thay đổi theo cách không ngờ tới. Thay vì Silvanus chiếm lấy Irugo thì Irugo giờ đây đang từng bước chiếm hết đất đai của Silvanus.
Mà người có công đóng góp cho chiến thắng của Irugo lại là..
"Tarkan, ông chồng tương lai của mình."
Aristine nhớ lại mục đích của cuộc hôn nhân sắp đặt này.
Khi hoàng gia nhận ra càng đánh lại càng chịu nhiều tổn thất thì hoàng đế đã phải đề nghị đình chiến. Phía Irugo cũng đồng ý nhưng họ yêu cầu khoảng bồi thường chiến tranh khổng lồ và một điều kiện đặc biệt.
"Dòng máu trực hệ của hoàng đế phải kết hôn với Tarkan."
Cuộc hôn nhân chính trị này nhằm mục đích chấm dứt hàng trăm năm thù địch và chào đón sự ra đời của một liên minh mới.
Đế vương Irugo thực sự muốn kết thúc chiến tranh vì bọn họ là nơi tách biệt với ma thú nên tiếp tục chiến tranh sẽ gây khó khăn và trở ngại rất lớn.
Đây là một câu chuyện thường được kết thúc bằng câu nói: Hai quốc gia đã lập lại hòa bình.
"Nhưng mà thực tế thì cha mình chưa bao giờ từ bỏ suy nghĩ đánh chiếm nơi đó."
Lý do mà hoàng đế đề nghị đình chiến chỉ là để kéo dài thời gian chuẩn bị. Trước tiên là dập tắt chuỗi chiến thắng của Irugo sau đó là chuẩn bị kế hoạch chiến tranh xâm lược lần nữa.
"Vì thế nên mới gửi mình tới đây, như một lá bài bị vứt bỏ."
Silvanus cần một lí do đủ để biện minh cho việc tuyên chiến với quốc gia mà họ đã liên hôn. Trong trăm ngàn cách để thực hiện điều đó, chỉ có một cách hợp khẩu vị hoàng đế nhất.
"Giết tôi rồi đổ trách nhiệm lên đầu Irugo."
Aristine cảm thấy kế hoạch đó thật nực cười.
Hoàng đế liệu có biết rằng lá bài bị ông ta vứt bỏ sẽ tặng cho ông một điều bất ngờ không?
Nhưng để đạt được điều đó, trước tiên cô cần sự hợp tác của một người.
"Tarkan."
Aristine lẩm bẩm tên người chuẩn bị thành chồng của cô
[1] Bản gốc là: Since she was locked up as a young child, she lived on her own for more than 10 years so it was strange to feel her heart beating with excitement, khi dịch ra mình cảm thấy khá khó hiểu về câu nói này nên hy vọng bạn nào hiểu có thể trả lời cho mình. Cảm ơn ạ.