Mộc Dương thầm nghĩ: Với khuôn mặt như vậy, lưu lượng tiểu hoa còn chưa đủ trình để so ấy chứ. Nếu đi đóng phim, có lẽ chỉ cần kỹ năng diễn xuất đủ tốt thì cũng đủ khả năng oanh tạc khắp nơi rồi.

Thực sự rất ưa nhìn. Lông mày thanh mảnh, đôi mắt sáng quắc, cô không cường điệu chút nào. Đặc biệt là đôi mắt kia, có thể so sánh với Lương Triều Vỹ được luôn rồi.

Chỉ là quá gầy, phơi nắng nhiều nên khá đen.

Mộc Dương sửng sốt một lát, chợt nhớ tới lời vừa nói, liền cười nói: “Sao tôi có thể nhảy xuống sông được? Hôm qua là do bị đẩy xuống thôi, nếu tôi c.h.ế.t người ta sẽ chê cười tôi mất."

Lời nói thoải mái vậy mà lại khiến cậu bé kia cười lên vui vẻ.

Cậu nói với Mộc Dương: "Đúng vậy, dù có khó khăn đến đâu, chúng ta cũng phải sống sót."

Đối với một người lớn tuổi như Mộc Dương mà nói, lời nói của thanh niên này khiến cô không khỏi sửng sốt, không biết nên trả lời thế nào, đành bình tĩnh gật đầu.

Sau đó cô nhận ra có lẽ hôm qua cậu đã cứu cô nên lại nói: “Cảm ơn.”

Sau khi suy nghĩ một lúc, cô lại cảm thấy mình không thể báo đáp tấm lòng cứu mạng của người khác bằng lời cảm ơn khô khan như vậy.

Điều cô thích nhất là kiểu người tích cực không chịu thừa nhận thất bại ngay cả trong hoàn cảnh khó khăn.

Vậy nên Mộc Dương quyết định sẽ giúp đỡ đối phương.

Mộc Dương đơn giản chạy tới ngồi xuống bên cạnh đối phương, sau đó liếc mắt nhìn dòng sông tĩnh lặng, cười nói: “Khu vực của chúng ta có rất nhiều nước, có sông hồ, có vô số hồ chứa. Nếu câu cá ở sông, sợ rằng cậu không bắt được gì đâu, cá đã đánh bắt hết từ lâu rồi, còn hồ chứa đã có người nhận phần nên cũng không thể đến đó được, vậy nên tôi khuyên cậu nên ra núi tìm một con suối, không lớn không nhỏ thì sẽ không có ai để ý đâu.”

Mộc Dương nói một tràng dài dòng như vậy, thiếu niên cuối cùng cũng có hứng thú, quay đầu lại chăm chú lắng nghe Mộc Dương nói.

“Chắc chắn không có cá lớn, cá đã được đánh bắt từ lâu rồi, cá nhỏ không bán được nên cứ giữ lại phơi nắng cho khô giòn, coi như ăn để bổ sung dinh dưỡng.” Mộc Dương nói đến đây, thiếu niên nghe xong không khỏi há hốc mồm.

Cô muốn ăn cá khô. Cá khô cay, cá khô ngũ vị, cá khô muối tiêu——

Mộc Dương có chút tiếc nuối nói tiếp: “Nhưng nếu muốn kiếm được tiền, cách dễ nhất chính là xem ngươi có thể bắt được lươn và bắt rùa hay không.”

"Những thứ này khó xử lý lắm, không thể bán được đâu." Thiếu niên hiển nhiên đã từng cố bán mấy loại động vật như vậy rồi, có chút tiếc nuối nói ra.

Mộc Dương lập tức cười, nheo mắt lại: "Bán cho người bình thường, đương nhiên là không bán được rồi, người ít tiền không bỏ tiền cho mấy loại động vật được có vài lạng thịt ăn được như vậy đâu."

Trên mặt thiếu niên hiện lên một tia suy tư.

Mộc Dương cười nói tiếp: “Có thể bán cho nhà khách, khách sạn quốc doanh, hoặc trước cửa bệnh viện.”

Mấy loại động vật có thể nấu thành thuốc bổ.

Đi bán nó trước cửa bệnh viện, nghe hơi khó khăn một chút nhưng chắc chắn sẽ có người hỏi thăm.

"Nhớ là không nên đến bệnh viện ở thị trấn như thế này đâu, phải vào bệnh viện thành phố."

Vì rất dễ gặp người giàu ở bệnh viện lớn.

Mộc Dương nói xong, đứng dậy, phủi bụi trên quần áo, định tiếp tục đi về phía trước.

"Cậu có thể thử xem, tuy rằng khó mà giàu được, nhưng vẫn có thể kiếm được chút tiền tiêu vặt."

Mộc Dương cúi đầu nhìn đối phương, khuôn mặt thì trẻ con thanh thuần, nhưng giọng điệu không khỏi mang theo một chút thương hại của một bà cô già.

Kết quả, cậu trai hỏi Mộc Dương: “Nếu lời cô nói có lý vậy, sao cô không tự mình thử xem?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play