Giờ Mộc Dương cứ nghe thấy câu này là đau đầu, cho nên vội chen ngang lời Trương Hiểu Dung: “Mẹ, mẹ bỏ chỗ đồ chay vào trong nồi đi, nấu chung. Như thế món ăn sẽ có thêm mùi vị rồi. Cũng không còn sớm nữa, chúng ta mau chuẩn bị ăn cơm thôi, con sắp đói c.h.ế.t rồi.”
Nói là ăn cơm chứ thực ra là một bát đậu que nấu khoai tây to. Cũng không có tí chất béo nào, chỉ bỏ thêm chút muối và ớt. Lấy đâu ra được ăn ngon. Nhưng mà để nhét đầy cái bụng thì không thể không ăn.
Vậy nên Mộc Dương mới nêu ra ý kiến như thế. Dù sao nếu chỉ có mỗi chỗ đồ ăn kia thật thì cô cũng không chắc có thể ăn được mấy miếng.Còn chẳng bằng nấu chung với nhau.
“Còn có cháo khoai lang, có phải sắp khét rồi không…”
Hai câu này của Mộc Dương cuối cùng cũng khiến Trương Hiểu Dung chuyển dời được cảm xúc, Trương Hiểu Dung luống cuống tay chân làm việc. Rốt cuộc không nhắc lại câu có lỗi với cô nữa.
Mộc Dương thầm thở phào một hơi, sau đó lại phụ giúp Trương Hiểu Dung.
Chờ khi hai mẹ con bê cơm tối lên bàn, lúc này Trương Hiểu Dung mới bảo Mộc Dương đi gọi hai vợ chồng Mộc Khai Kim, còn mình thì gọi mấy người Trần Xuân Hoa: “Cơm nước xong rồi, ra ăn cơm thôi.”
Người nhà họ Mộc lục tục ra bàn ăn.
Cả một nhà ngồi quây quanh một cái bàn bát tiên, thoạt trông thật náo nhiệt.
Đồ ăn hơm nay ngoài đậu que nấu khoai tây ra còn có rau trộn là hẹ với dưa chuột.
Về phần cơm thì là cháo khoai lang loãng gần như không trông thấy gạo và mấy cái bánh bột ngô chay áp bên nồi.
Bánh bột ngô chay đương nhiên là không ngon, có điều may ra xay cũng gọi là mịn cho nên có thể nuốt được.
Ban đầu vì để chiêu đãi nhà họ Vương, hôm nay Dương Thục Phương mới mua một ít thịt. Thế nhưng sau đó việc kia không thành nên Dương Thục Phương cũng không cho ăn nữa, bảo Trương Hiểu Dung ướp muối chỗ thịt, định rằng hai hôm nữa mới ăn.
Dù sao mùa thu hoạch sắp tới rồi.
Chuyện này Mộc Khai Kim cũng biết, cho nên Mộc Khai Kim nhìn thoáng qua bàn ăn đã hỏi một câu: “Không phải bảo hôm nay mua thịt sao?”
Hôm qua trông thấy bọn trẻ trong nhà đều thèm ăn đến vậy, trong lòng Mộc Khai Kim rất khó chịu.
Mộc Khai Kim vừa hỏi Dương Thục Phương cũng đáp một câu: “Để mai ăn đi. Ngày mai xào với ớt hoặc nấu với khoai tây.”
Mộc Khia Kim cũng không nhiều lời nữa, chỉ bảo ăn cơm thôi.
Mộc Dương thoáng nhìn sang Trương Hiểu Dung, Trương Hiểu Dung dường như lại rụt rè, do dự không dám mở miệng.
Chỉ một thoáng do dự ấy, mất chút thời gian thôi là mọi người đều bắt đầu ăn cơm rồi.
Mà Trương Hiểu Dung đã sớm bưng lên hết, cho nên mỗi người cầm cái bánh bột ngô chay, nhấc đũa bắt đầu ăn.
Mộc Dương cũng lấy một chiếc bánh chay, rồi lại nhét một cái vào trong tay Trương Hiểu Dung, sau đó liền chọn một miếng khoai tây trong bát thức ăn.
Khoai tay dù sao cũng là tinh bột, cũng có thể chống đói.
Cả ngày hôm nay đều không ngơi nghỉ, không phải đi chỗ này thì cũng là sang chỗ khác, còn mất sức rao hàng chào hàng tới tận trưa, Mộc Dương đã đói đến độ da bụng dính vào da lưng từ lâu rồi.
Vậy nên lúc này cũng không suy nghĩ nhiều, cứ ăn no trước đã rồi nói.
Trương Hiểu Dung lại chẳng muốn ăn. Ăn miếng bánh bột ngô chay không biết mùi vị như thế nào, ngay cả thức ăn cũng không buồn gắp.
Hôm nay trong món khoai tây có thêm đồ phá lấu cho nên khi ăn chắc chắn khác với hương vị ngày thường, hơn nữa dù sao cũng có chút mùi thịt nên rất thơm.
Mộc Dương ăn miếng khoai tây, không nhịn được nghĩ: Cho dù có thế nào thì khi tới thời đại này, không nói những cái khác, vụ ăn uống này thật ra cũng không tệ lắm. Mặc dù không thể ăn cơm trắng, cũng không thể ăn thịt thoải mái nhưng những món ăn này đều là nguyên chất tươi ngon, không có pha tạp thêm thứ gì khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT