Mộc Hoan trông cũng khá ưa nhìn, tuy làn da không trắng nhưng có đôi mắt to, đường nét trên khuôn mặt cũng rất thanh tú.
Đôi mắt to tròn kia trợn lớn nhìn cô trông ngây thơ hơn là ghê gớm.
Nhưng sau khi nhìn cơ thể của Mộc Hoan rồi của chính mình, Mộc Dương lại vô cớ tức giận.
Sự khác biệt không nên lớn như vậy.
Dương Thục Phương cũng có chút khó chịu khi nhìn thấy Mộc Dương.
Nhưng chưa kịp tức giận thì Trần Xuân Hoa đã tóm lấy hai người họ.
Trần Xuân Hoa liếc nhìn Mộc Dương, sau đó cười nói: “Thời gian đính hôn sắp đến rồi, phải chăm sóc thật tốt cho Dương Dương, không thể để người khác nhìn thấy nó có vết thương trên đầu được."
Mộc Dương lại quay qua nhìn Trần Xuân Hoa, cũng coi như là người có đầu óc.
Nhưng tâm địa không tốt chút nào
Mộc Dương không thích những người có tâm địa xấu.
Vậy nên Mộc Dương quay qua nhìn Mộc Hoan: "Đúng vậy, em như vậy phải làm phiền chị Hoan Hoan rồi, à còn thím hai nữa, từ nay về sau cháu không đi cắt cỏ cho lợn giúp thím được rồi, cũng không cho gà ăn được nữa đâu.”
Nói xong, Mộc Dương hưng phấn đi thẳng ra cửa.
Mộc Hoan còn muốn nói chuyện, lại bị Trần Xuân Hoa kéo lại.
Mộc Dương vừa mới đi ra ngoài.
Mộc Hoan tức giận giằng tay ra khỏi Trần Xuân Hoa, không vui nói: “Chỉ nhìn nó vậy mà cũng biết nó đang giả vờ ốm, tự dưng mẹ chiều nó quá vậy?”
Trần Xuân Hoa dỗ cô ta vài câu, sau đó nói với Dương Thục Phương cũng đang không vui: “Mẹ không cần lo việc ở nhà đâu, có chị dâu rồi, nếu Mộc Dương không chịu làm, chẳng nhẽ chị dâu không giúp thêm được sao?”
Dương Thục Phương nhổ nước bọt xuống đất, tức tối nói nói: “Lớn không ra gì, nhỏ cũng bất kính, không có chút quy củ nào.”
Trương Hiểu Dung vừa mới ra khỏi nhà, nghe được lời này cũng không dám phản bác, cúi đầu vội vàng chạy vào phòng bếp.
Sau khi đặt bát đĩa xuống, bà vội vàng đuổi theo Mộc Dương.
Mộc Dương đi ra ngoài nghĩ cách.
Mặc dù cô không nói gì về việc đính hôn nhưng trong lòng cô không thể đồng ý.
Kết quả Mộc Dương tùy ý đi tới bên bờ sông.
Hôm đó lúc Mộc Dương được vớt lên khỏi sông, cô đã thở không ra hơi.
Khi đó, nhiều người vô cùng hoảng sợ nhưng may mắn là cô đã bình phục.
Cho nên, những ngày này không có nhiều người ra sông, đặc biệt là trẻ em.
Vì vậy bây giờ bờ sông rất yên tĩnh.
Mộc Dương vừa đi tới một góc đường, đột nhiên nghe thấy có người hỏi: "Hôm qua tôi mới cứu cô, hôm nay lại ra đây làm gì vậy, nếu lại ngã xuống sông nữa tôi cũng không kịp cứu nữa đâu."
Đột nhiên nghe được những lời như vậy, Mộc Dương giật mình.
Tiến thêm hai bước nữa, cô liền thấy một thanh niên đang câu cá bên bờ sông.
Chỉ cần nhìn thoáng qua Mộc Dương đã nhớ ra đây là một cậu bé nghèo khổ có tiếng trong làng.
Cha mẹ cậu đã qua đời năm cậu 13 tuổi, để lại cậu với hai đứa em.
Tất nhiên, họ nổi tiếng không phải vì điều này mà vì không ai trong ba anh em họ chịu sang nhà họ hàng để ở.
Bọn thà c.h.ế.t nghèo còn hơn tách nhau ra.
Mộc Dương lục lại trí nhớ của mình, cũng không có ấn tượng gì sâu sắc với cậu cho lắm.
Nhưng bằng thị lực của mình, cô nhìn thoáng qua cũng có thể biết đối phương cực kỳ nghèo khổ.
Vào một ngày nắng như thế này mà cậu thậm chí còn không có chiếc mũ rơm rách để đội, chỉ ngồi bất động trên tảng đá ven sông, tay cầm cần câu.
Thiết nghĩ chiếc cần câu kia cũng là đồ tự làm.
Mộc Dương thấy vậy có chút kinh ngạc: "Sông này có cá không? Có thể câu cá được sao?"
Rõ ràng câu hỏi của Mộc Dương đã khiến đối phương tổn thương.
Cậu trai trợn mắt nhìn Mộc Dương.
Mộc Dương bị sốc nặng trước vẻ ngoài điển trai của cậu bé.
Vừa nãy cô chưa kịp nhìn kỹ khuôn mặt cậu, chỉ thấy cậu có nước da khá rám nắng và tối màu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT