Tây Xuất Ngọc Môn (Quyển 1)

Chương 5


2 tháng

trướctiếp

Xương Đông về khách sạn trước. Hai ngày qua, đầu óc anh đã bình tĩnh trở lại, không còn nôn nóng muốn gặp mặt Diệp Lưu Tây nữa.

Cô chủ động vượt nghìn dặm xa xôi đến Tây An, xem liên tiếp ba buổi biểu diễn múa rối, còn mang theo một quyển tạp chí đưa tin "tai tiếng" về anh và cất giữ một tấm ảnh kỳ dị liên quan đến Khổng Ương. Nhất định cô có việc cần nhờ anh, chẳng qua đang cố tỏ ra bí ẩn thôi. Anh không muốn bị người ta dắt mũi, chuyện tìm xác tạm gác hai năm rồi, không cần phải tranh thủ từng giây.

Lúc mở cửa phòng, thấy dưới khe cửa có nhét tấm danh thiếp phục vụ "thư giãn", anh khom lưng nhặt lên, tiện tay ném vào thùng rác.

Giờ vẫn còn sớm, Xương Đông mở hộp dụng cụ múa rối, lấy tấm da trâu đã mài ra tạo hình rối bóng. Dụng cụ đục đẽo bày đầy bàn, chỉ riêng dao khắc đã có đủ các loại từ hình tròn, bán nguyệt, hoa mai, đến chữ nhân, đôi mắt. Anh đẩy lưỡi dao, dịch chuyển tấm da trâu, khẩu quyết khắc khuôn mặt rối bóng như văng vẳng bên tai: Mày lá liễu, mắt hạnh, miệng anh đào nhỏ nhắn…

Tương truyền, múa rối bóng có từ thời Hán. Hán Vũ Đế nhớ nhung Lý phu nhân - vị sủng phi đã qua đời, vì thế bèn hạ lệnh cho thuật sĩ lập đàn chiêu hồn. Buổi tối đốt nến, bố trí màn trướng, Hán Vũ Đế chỉ có thể ngồi ngắm bóng dáng Lý phu nhân và ánh nến chập chờn phản chiếu trên màn vải. Về sau truyền đến nhân gian chính là môn múa rối bóng hiện nay.

Lý phu nhân và Hán Vũ Đế đã thành người thiên cổ, thuật sĩ cũng chẳng còn trên đời, song múa rối bóng vẫn tồn tại và lưu truyền mãi đến ngày nay.

Trên đời này, phần lớn mọi vật dù hữu hình hay vô hình đều có thể sống lâu hơn con người, thế mới thấy được loài người yếu ớt đến nhường nào.

Khắc được hồi lâu, ngón tay Xương Đông tê cóng, nhiệt độ buổi tối ở nơi này liên tục hạ thấp cứ như rơi tự do, máy sưởi chẳng ăn thua, chỉnh đến nhiệt độ cao nhất mà vẫn lạnh ngắt. Anh chụm hai tay đưa lên miệng hà hơi, hết xoa nắn lại chà xát, bỗng dưng ánh mắt dừng ở tấm danh thiếp phục vụ “thư giãn" trong thùng rác.

Đẹp lắm sao? Chỉ là một “ả gà móng đỏ" thôi mà.

Xương Đông cúi người nhặt tấm danh thiếp lên, chần chừ chốc lát mới lấy di động ra, bấm số điện thoại in trên đấy.

Người tiếp điện thoại giống như chuyên viên chăm sóc khách hàng, ân cần hỏi: “Anh thích kiểu nào ạ? Mảnh mai hay nở nang? Thơ ngây hay gợi cảm? Chúng ta chọn trước để tránh người đến nơi mà anh lại không hài lòng nhé.”

Xương Đông nghĩ ngợi: “Hơi gầy, thơ ngây... mà thôi, gợi cảm đi.”

Anh không xác định nổi Diệp Lưu Tây thuộc kiểu nào, dường như cô pha trộn giữa thơ ngây và gợi cảm, lúc thì nghiêng về thơ ngây nhiều một chút, lúc thì gợi cảm nổi trội hơn, nhưng tất cả chỉ là ngụy trang, không che giấu được vẻ ma mị trên người.

***

Cô gái được chọn tên là Sunny, đang xem mấy chị em đánh bài ở sòng bạc kế bên khách sạn thì nhận được điện thoại phân công, lập tức xách túi đi làm việc ngay.

Vào thang máy, cô nàng tranh thủ lấy gương nhỏ ra dặm lại lớp trang điểm. Trong khoảng thời gian đi từ thang máy đến cửa phòng Xương Đông, Sunny cởi hai chiếc cúc áo sơ mi trên cùng, lộ ra viền áo ngực ren màu hồng, còn chỉnh lại chiếc váy da. Tới nơi, cô ta ấn chuông cửa và nở nụ cười chuyên nghiệp.

Vào khoảnh khắc cửa mở ra, cô nàng thoáng sửng sốt.

Xương Đông lạnh nhạt mời vào.

Ánh mắt Sunny lướt qua mười mấy lưỡi dao sắc lẻm sáng loáng trên bàn trà, tim chợt thót lại.

Cô ta thường phục vụ mấy vị khách bụng bự, đầu hói, miệng thối, song khi gặp khách hàng "chất lượng cao" như Xương Đông lại không hề cảm thấy vui mừng. Các đàn chị đã dạy: “Mấy thằng trẻ trung đẹp trai mà thiếu gái sao? Em phải tỉnh vào, càng như vậy lại càng biến thái. Đẹp trai, sạch sẽ, mặt mũi u sầu, gọi gái lại không "chơi" ngay, thể nào cũng có sở thích đặc biệt..."

Xương Đông trùng khớp với mọi điều trên. Cộng thêm đêm hôm khuya khoắt, ở trong phòng mà anh vẫn đội mũ lưỡi trai màu đen, nửa trên gương mặt ẩn dưới vành mũ.

Sunny nuốt khan, mấy ngày trước ông chủ cho họ xem một bộ phim của Hàn, nội dung xoay quanh tên biến thái chuyên dụ dỗ và giết hại gái làng chơi, nhắc nhở họ phải đề cao cảnh giác. Xem xong, cô ta còn mơ thấy ác mộng, mấy hôm nay khó tránh khỏi thần hồn nát thần tính.

Cô nàng lúng túng: “Hay là... em đi tắm trước nhé?”

Xương Đông ngồi xuống sofa, đưa tay phủi lớp da vụn trên lưỡi dao: “Qua đêm ba trăm, còn tán gẫu thôi thì bao nhiêu?”

Đầu óc Sunny xoay chuyển rất nhanh: “Cùng một giá, không bớt được đâu, bởi vì tối nay tới chỗ anh nên không nhận được mấy mối khác nữa."

Xương Đông rút trong ví ra ba tờ một trăm tệ, nhấc tách trà đè lên: “Tôi vừa đến đây, muốn kinh doanh nhưng không nắm rõ tình hình nơi này, cho nên tìm người trong nghề hỏi thăm vài chuyện."

Ra là vậy! Sunny thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống chiếc sofa đối diện anh: “Ông chủ, em khuyên anh một câu, muốn kiếm ăn trong ngành bọn em hả, anh dập tắt ý nghĩ đó đi, không có cửa cho anh chen chân đâu."

Xương Đông vẫn thản nhiên: “Cô phân tích thử xem."

Dù sao cũng không phải bí mật thương mại, Sunny liền thao thao bất tuyệt trình bày, nghĩ đến đâu nói đến đó, không có trình tự nhất định.

Nghề này ở trong thị trấn không đánh quả lẻ được, hầu hết đều bị thu nạp dưới trướng hai nhà. Người địa phương không ai mặt dày làm nghề này, mấy cô gái bán hoa toàn ở nơi khác đến, được chia theo miền Nam và miền Bắc, mỗi phe đều có ông chủ lớn quản lý.

Hai phe vốn có mâu thuẫn, về sau có một nhà muốn chen chân vào, hai phe mới đồng tâm hiệp lực đánh đuổi người ngoài, từ ấy về sau bắt đầu phân chia địa bàn làm ăn, vạch ra phạm vi thế lực. Sunny là người miền Nam, lấy khách sạn Xương Đông đang ở làm ví dụ, tuần này là phe Nam chào khách, sang tuần sau, cũng chính là ngày mai sẽ đến lượt phe còn lại.

Cô ta vừa kể vừa than khổ: “Làm nghề này vất vả lắm, anh không biết đâu, bọn em ngày đêm đảo lộn, da dẻ không được mịn màng vì phải thức đêm thức hôm, lại còn trang điểm liên tục. Anh nhìn mặt em đi, mới hai mươi hai thôi mà vừa tẩy trang là mặt mày xám ngoét, ai cũng đoán em ngoài ba mươi ấy..."

Xương Đông chỉ ậm ừ, lắng nghe mà không nói gì. Sunny cứ bắn liên thanh, hầu chuyện kiểu này cũng mệt mỏi thật. Cô nàng vắt hết óc, hễ chuyện gì có dính dáng đến nghề đều kể hết: “Giờ giấc đi làm của bọn em thường vào buổi tối, đêm khuya mới về nên rất nguy hiểm. Hồi năm ngoái mấy chị từng bị biến thái theo đuôi có kể là tên đó đeo mặt nạ..."

Xương Đông bắt đầu hứng thú: “Mặt nạ?”

Sunny khoa tay múa chân diễn tả: “Là loại mặt nạ bằng da chỉ để lộ mắt mũi, tối khuya trông khiếp lắm. May mà không xảy ra chuyện gì... Sau này bọn em được cấp thêm phí đi lại nên thuê xe đưa đón, mỗi chuyến mười tệ.”

Xương Đông hỏi thăm: “Cô có quen cô nào tên Diệp Lưu Tây không?”

Sunny ngỡ ngàng, đám chị em của cô ta đều có tên tiếng Anh, nào là Mary, Amanda, Kelly, chưa bao giờ nghe đến cái tên Diệp Lưu Tây. Tên này có vẻ giống tên thật, mà ai lại dùng tên thật của mình đi làm gái chứ, lỡ như tin tức truyền về quê nhà thì xấu hổ lắm.

Xương Đông gợi ý: “Ban ngày cô ấy bán dưa ở đầu phố.”

Sunny chợt nhớ ra: “Ồ, là cô ấy à! Em chưa nói chuyện với cô ấy bao giờ, cô ấy hay đi cùng với mấy đứa phe Bắc, chắc là lính bên kia rồi.”

Vậy sao?

Sunny rất thông minh: “Hóa ra anh muốn nghe ngóng về cô ấy. Ngày mai tới lượt người bên kia chào khách, anh có thể hỏi thăm.”

Bị cô nàng nói toạc ra như vậy, Xương Đông không muốn tìm hiểu cặn kẽ về Diệp Lưu Tây nữa. Chỉ cần cô có thể dẫn anh tìm được hài cốt của Khổng Ương thì cho dù cô làm nghề buôn dưa hay gái làng chơi, thậm chí bất kể cô là nam hay nữ... anh đều không quan tâm.

***

Xương Đông ngủ thật say. Trong giấc mơ, bão cát thổi thốc thành dòng tựa như lớp sương mù màu vàng cuồn cuộn ập tới từ mặt đường nhựa của quốc lộ trong sa mạc Taklamakan, từng gốc thánh liễu bị cát vàng vùi lấp thành những ngôi mộ cao mấy mét; may mà trong mơ không có bất cứ ai, cũng không xảy ra biến cố hay vang lên bất cứ âm thanh nào hết. Đây có thể xem là giấc mộng đẹp với anh.

Khi tỉnh lại đã là giữa trưa, Xương Đông trực tiếp đi tìm Diệp Lưu Tây.

Vừa vãn một đợt khách đông, Diệp Lưu Tây tự cắt dưa ăn cho đỡ khát. Mới cúi đầu cắn một miếng thì có bóng người đổ xuống, cô bỏ miếng dưa sang một bên, thuận tay lau khóe môi, nhướng mày lên:

“Anh muốn mua dưa à?”

Ban đầu cô không nhận ra anh. Xương Đông chỉ đứng yên để mặc ánh nắng soi vào nửa gương mặt.

Diệp Lưu Tây nheo mắt nhìn anh chốc lát. Đuôi mắt cô vốn hơi xếch, lúc sóng mắt di chuyển liền toát lên nét tinh nghịch, nhưng khi cười lại rất quyến rũ, bảo đảm chín trên mười người đều cho rằng cô hiền như bụt.

Cô nhận ra anh, nụ cười mang đôi phần thích thú, cất lời khen ngợi: “Không giả làm ông già nữa hả? Như bây giờ chẳng phải đẹp trai hơn sao?"

Vừa nói cô vừa lấy chiếc ghế bố trên xe xuống, phủi bụi, ném cho anh. Xương Đông đón lấy bằng một tay, nhưng anh không ngồi xuống mà thò tay lấy tấm ảnh từ trong túi ra.

Diệp Lưu Tây cười nhạo: “Chưa gì đã vào thẳng vấn đề luôn à? Không tâm sự chốc lát sao, tôi còn định cắt dưa mời anh nữa đấy.”

Cô nhận lấy tấm ảnh kia, kẹp giữa hai ngón tay rồi quay cổ tay hướng mặt chính của ảnh về phía Xương Đông: “Anh không nghi ngờ tôi làm giả tấm ảnh này ư?”

Xương Đông trả lời: “Trực giác của phụ nữ rất chính xác, tôi không nói cho Khổng Ương biết tôi định cầu hôn cô ấy, nhưng cô ấy vẫn đoán ra được, thế nên cố ý mua một chiếc váy mới để mặc vào hôm ấy. Đêm đó trong căn lều, cô ấy thay chiếc váy này rồi hỏi tôi có đẹp không, tôi còn chưa kịp nhận xét thì đã nghe thấy mấy lọ đoán gió bên ngoài va vào nhau inh ỏi."

Lọ đoán gió chính là chai rượu thủy tinh, lúc dựng trại anh đã căng dây thừng, treo chúng cách đều nhau, vừa để trang trí vừa có thể đo sức gió. Chai rượu thủy tinh khá nặng, tự dưng kêu vang inh ỏi như vậy chắc chắn không phải cơn gió nhỏ ùa đến.

Anh vén cửa lều ra xem, thấy đầu ngỗng làm mốc trên sườn đồi Đầu Ngỗng bị bão cát quật gãy, đất cát bay mù trời trong đêm tối.

Cuối cùng chiếc váy màu đỏ Khổng Ương mới mặc lần đầu biến thành bộ đồ tang. Cô ấy còn chưa kịp chụp tấm ảnh kỷ niệm nào thì đã bị cuốn đi mất, giống như mái tóc rối xù bồng bềnh theo gió cát yardang trong tấm ảnh trước mắt này.

Diệp Lưu Tây rất hài lòng với câu trả lời của anh: “Vấn đề thứ hai, yardang trong tấm ảnh này ở đâu?"

Yardang là tiếng Uyghur, có nghĩa là “Gò đất hiểm trở", địa hình này trải dài khắp vùng Tây Bắc, có một số nơi phát triển tự nhiên khá quy mô và nổi tiếng, ví dụ như Tam Lũng Sa ở phía Tây Đôn Hoàng được mệnh danh là thành phố ma, Urho gan Karamay có tên gọi là thành phố gió và cả địa danh thành phố đầu người gần sông Shule. Ngoài ra còn nhiều nơi lớn nhỏ khác nhưng không nổi tiếng lắm, hoặc đôi khi đang lái xe việt dã dọc đường bỗng xuất hiện vùng địa hình bị gió xói mòn với quy mô nhỏ, đó cũng được gọi là yardang.

Vì vậy, yardang này là ở đâu kia chứ?

Xương Đông đưa ra đáp án: “Long Thành.”

“Sao anh biết được?”

Xương Đông chỉ vào hình: “Địa chất nơi này có thành phần muối kiềm khá nhiều, còn cả bùn thạch cao và màu hơi xám trắng đặc biệt. Ban ngày nắng rọi vào sẽ tỏa ra ánh bạc trông như vảy rồng, vì vậy người xưa gọi đây là đồi Bạch Long, bây giờ gộp chung vào phạm vi của Long Thành nên gọi là yardang Long Thành."

Diệp Lưu Tây hỏi dồn: “Tại sao lớp màu xám trắng này không phải là do sương tuyết phủ lên?"

“Tuyết rơi sẽ phủ trên diện rộng, không giống trong bức ảnh. Còn sương thì ngưng tụ từ hơi nước, xuất hiện trước và sau khi mặt trời mọc. Trong ảnh đang là giữa trưa nắng gắt, sương đã tan từ lâu rồi."

Diệp Lưu Tây khẽ “à" một tiếng, kéo dài giọng, hiển nhiên vô cùng vừa lòng với lời giải thích của anh. Cô quay người cầm lấy con dao, cắt một miếng từ nửa quả dưa còn lại.

Ruột dưa lưới vàng ươm mọng nước, hương thơm ngọt mát thoang thoảng trong không khí. Diệp Lưu Tây đưa cho anh: "Anh dẫn tôi đến Long Thành, tôi đưa anh đi tìm thi thể Khổng Ương."

Giọng điệu cô không giống như đang thương lượng. Xương Đông chỉ nhìn miếng dưa, không đón lấy.

Diệp Lưu Tây cười rất dịu dàng, giọng nói ôn hòa nhưng lời lẽ đầy quyết liệt: “Tìm người dẫn đường vào Lop Nur thì dễ lắm, nhưng bản thân anh sẽ không tìm được người thứ hai biết tung tích thi thể Khổng Ương đâu."

Xương Đông vẫn không nhận lấy: “Tấm ảnh kia là sao? Sườn đồi Đầu Ngỗng cách đồi Bạch Long rất xa, thi thể bị di chuyển đến nơi đó bằng cách nào? Làm sao lại khảm trong đất vàng?"

Diệp Lưu Tây nhăn nhó: “Tôi biết thế quái nào được? Tôi chỉ giúp anh tìm ra cô ấy, còn anh làm người dẫn đường cho tôi, anh có làm hay không, không muốn thì thôi."

Còn chưa dứt lời, cô đã trở tay ném phắt miếng dưa đi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp