Tây Xuất Ngọc Môn (Quyển 1)

Chương 6


2 tháng

trướctiếp

Xương Đông tức khắc đưa tay ra đón theo bản năng, nhưng chộp hụt. Miếng dưa vẫn nằm trong tay Diệp Lưu Tây, cô chỉ làm động tác giả buông tay rồi chụp lại ngay. Cô cười tít mắt, đặt miếng dưa lên lòng bàn tay anh: “Vừa nãy anh chịu nhận thì đã xong chuyện rồi. Quyết định vậy đi, đưa điện thoại đây.”

Xương Đông đưa di động, cô bấm gọi vào số của mình, nghe tiếng chuông vừa vang liền cúp máy ngay, trả lại cho anh: “Khi nào anh chuẩn bị xong thì báo cho tôi biết. Ban ngày tôi đều ở đây, không tìm được thì cứ gọi điện cho tôi."

Chuyện gì cô cũng tự làm theo ý mình, xem ra không có cửa cò kè mặc cả rồi. Xương Đông không buồn nói nhiều, quay người toan bỏ đi thì Diệp Lưu Tây gọi với theo: “Này, Xương Đông.”

Anh quay đầu lại.

“Anh ở khách sạn à?”

Xương Đông khẽ “ừ", giơ tay chỉ về phía trước. Khách sạn anh ở được coi là tốt nhất và nổi tiếng nhất thị trấn Kỳ.

“Tôi có thể tắm nhờ ở chỗ anh vào buổi tối không?" Cô giải thích, “Dù sao anh vẫn phải thanh toán tiền phòng, không dùng nước thì phí phạm lắm, mà tôi lại đỡ phải đến nhà tắm công cộng.”

Xương Đông cau mày: “Chỗ cô ở không có phòng tắm à?"

Diệp Lưu Tây cầm dao cắt dưa lên, gõ sống dao vào thùng xe phát ra tiếng lanh canh: “Tôi ở trong xe."

***

Xương Đông lái xe đến cửa hàng linh kiện ô tô lớn nhất thị trấn để bảo trì trước khi khởi hành. Mới đầu thợ sửa máy chê chiếc xe kiểu dáng tầm thường còn chẳng buồn đếm xỉa, đến lúc kiểm tra đánh giá mức độ hư hại mới biết đồ tốt, chốc chốc còn xuýt xoa: “Người anh em cũng sành sỏi nhỉ, xe này độ ngon thật đấy!"

Xương Đông không bắt lời, ngồi khoanh chân dưới đất, mượn giấy bút của thợ sửa xe phác thảo cung đường.

Hai năm qua, đa số thời gian anh đều núp sau bức màn sân khấu chật hẹp chỉ vài mét vuông với mấy con rối bóng ở khu phố người Hồi. Và rồi cô xuất hiện, làm đất bằng dậy sóng, gió lốc cuốn bay tất cả âm thanh, cảnh sắc tươi đẹp bốn bề hóa thành tro bụi. Anh dõi mắt nhìn quanh, thấy mình vẫn trơ trọi giữa lòng sa mạc rộng lớn.

Anh biết sớm muộn gì mình cũng phải quay lại nơi ấy. Tại sao mười tám người bỏ mạng mà chỉ còn mỗi mình anh sống sót?

Đầu bút vẽ từng đường uốn lượn trên giấy, từng trạm dừng chân như đã khắc sâu trong đầu.

Muốn băng qua Lop Nur theo hướng Đông - Tây thì có thể chọn cách đi xuôi hoặc đi ngược. Nếu đi xuôi thì sẽ xuất phát từ Ngọc Môn Quan, trong giới dã ngoại thám hiểm gọi là Tây Xuất Ngọc Môn. Anh nhìn cung đường mình vẽ ra: Ngọc Môn Quan - thành phố ma Tam Lũng Sa - địa điểm Bành Gia Mộc mất tích - gò Thánh Liễu - thị trấn Lop Nur - hồ Tâm - mộ Dư Thuần Thuận - Long Thành.

Anh khoanh vài vòng quanh hai chữ Long Thành, thầm nhủ: Sao thi thể Khổng Ương lại ở đó được chứ?

Có một truyền thuyết kỳ lạ về sa mạc kể rằng: Từ xưa đến nay, người chết giữa lòng sa mạc đều không tìm thấy xác, bởi vì luôn có những hồn ma vô hình ẩn núp dưới những đồi cát trùng điệp. Chúng mang thi thể con người xuôi theo gió lốc trong sa mạc mênh mông, trôi dạt đến nơi xa xăm hàng trăm hàng nghìn dặm.

Ngoại trừ Khổng Ương, những người còn lại thì sao? Phải chăng họ cũng bị khảm trong gò đất phủ màu xám trắng kia?

***

Mãi đến khi trời tối, việc bảo trì xe mới gần hoàn thành, có vài linh kiện hết hàng nên phải đợi ngày mai mới lắp được. Xương Đông ăn bát mỳ ở quán cạnh cửa hàng sửa xe rồi đi bộ về khách sạn.

Về đến nơi, anh nhìn qua cửa kính, thấy đại sảnh khang khác với hai ngày qua. Mấy cô gái trẻ ăn mặc khêu gợi ngồi trên sofa tán gẫu, không biết có gì hay mà bật cười nghiêng ngả. Bên cạnh cầu thang, một đôi nam nữ đang ôm ấp nhau đi lên tầng, trông cô gái kia rất quen.

Diệp Lưu Tây ư?

Xương Đông nhớ đến lời kể của Sunny, ngày mai sẽ đến lượt người phe kia đến đây chào khách…

Quả nhiên Nam - Bắc khác biệt, cách chào khách của phe Nam kín đáo e dè, còn phe Bắc áp dụng chiêu bài quảng cáo vô cùng sống động.

Hình như tối nay Diệp Lưu Tây có mối, xem ra không cần đến phòng anh tắm nhờ nữa rồi. Xương Đông đẩy cửa bước vào, lúc cắm cúi đi ngang qua sofa, vài câu thì thầm truyền đến tai anh:

“Hắn lén bỏ thuốc Lưu Tây đấy, bà có thấy không?"

“Thấy chứ, chắc định giở trò nhưng sợ cô ta không chịu phục vụ... Kiểu gì tối nay tên kia cũng sướng lên mây luôn."

“Tôi không nhắc cô ta, dù sao chính cô ta tình nguyện đi theo tên đó mà..."

Thế rồi họ ngồi cười khanh khách với nhau. Trong chốn làng chơi này, tình người nhạt như nước lã. Vì cuộc sống không được như ý nên họ rất hả hê khi thấy người khác gặp xui.

Xương Đông cau mày ấn nút thang máy. Đa số khách ở tầng hai đều đi cầu thang bộ, còn từ tầng ba trở lên đều dùng thang máy.

Thang máy đến, mỗi mình Xương Đông đi vào, sau đó cánh cửa từ từ đóng lại. Bốn vách thang máy ở thị trấn nhỏ này dán đầy tờ rơi quảng cáo, ngay cả thảm trải sàn cũng in chương trình khuyến mại của nhà hàng với nội dung giảm giá 15% dịch vụ suốt 365 ngày trong năm.

Đây là “công việc” của Diệp Lưu Tây, chắc hẳn cô đã nằm lòng sở thích của khách rồi, bản thân anh không cần thiết lo chuyện bao đồng.

Đến tầng của mình, Xương Đông ra khỏi thang máy, lúc sắp về đến phòng thì chợt do dự. Về tình về lý, anh nên nhắc nhở rằng có người bỏ thuốc cô đúng không?

Anh bước ngang qua phòng mình, đi xuống cầu thang tầng hai.

Hành lang im ắng, trần đại sảnh khách sạn khá cao nên không gian bị thu hẹp, tầng này chỉ có một dãy phòng, cửa hướng ra hành lang. Trong những căn phòng sáng đèn chỉ có duy nhất một phòng treo biển “Xin đừng làm phiền" trước cửa.

Xương Đông đi đến gõ cửa. Không ai trả lời, anh bèn gõ mạnh hơn: “Diệp Lưu Tây?”

Mãi mà bên trong vẫn không có động tĩnh, Xương Đông cúi đầu nhìn ổ khóa, đúng lúc này thì phía sau bỗng vang lên giọng nói: “Anh gọi tôi hả?"

Xương Đông quay ngoắt lại.

Diệp Lưu Tây tay trái xách đồ dùng tắm rửa và túi quần áo, tay phải cầm đôi dép, vẻ mặt còn ngạc nhiên hơn cả anh: “Anh thừa biết tôi không ở khách sạn, sao lại đứng trước cửa phòng này gọi tên tôi?”

Xương Đông rụt tay về: “Sao cô lại ở đây?"

“Tôi từng nói đến phòng anh tắm nhờ buổi tối kia mà? Tôi đỗ xe ở bãi đằng sau, đang lên cầu thang thì nghe anh gọi... Không phải anh ở tầng ba sao?"

“Tôi nhận nhầm người."

***

Nhân lúc Diệp Lưu Tây đi tắm, Xương Đông lại xuống tầng hai lần nữa. Anh cảm thấy tình huống vừa rồi khá vô lý. Rõ ràng căn phòng kia sáng đèn, tại sao gọi cửa mãi mà không ai lên tiếng. Anh thử dùng điện thoại ở hành lang khách sạn gọi vào số nội bộ của phòng đó, vẫn không có người bắt máy.

Xương Đông xuống cầu thang, vòng ra bãi đỗ xe phía sau tòa nhà.

Thật ra một nửa bãi đỗ xe phục vụ thêm khách bên ngoài chứ không chỉ dành riêng cho khách trọ. Trong bãi khá nhiều xe, có cả xe con lẫn xe điện ba bánh. Anh nán lại chốc lát, ngước nhìn tòa nhà khách sạn.

Bức tường gần như hòa vào cảnh đêm, cửa sổ sáng đèn tựa con mắt khổng lồ khảm trên tấm màn đen. Có vài căn phòng kéo kín rèm cửa, thi thoảng có bóng người hắt lên.

Gió lạnh thổi qua, Xương Đông rùng mình, quay người lên tầng. Vừa đi được mấy bước, lòng anh bỗng giật thót.

Anh ngoảnh đầu nhìn cánh cửa sổ của một căn phòng tắt đèn ở tầng hai. Lượng khách của khách sạn này tương đối ít, vì vậy còn nhiều phòng trống cửa đóng then cài. Chuyện bất thường ở đây chính là trong cả tòa nhà chỉ có mỗi căn phòng kia mở cửa sổ. Thị trấn Kỳ thường có bão cát nên người dân rất ít khi mở cửa sổ, dù muốn mở cho thông thoáng cũng thường chọn buổi trưa lặng gió, huống chi giờ này đã tối, nhiệt độ đang hạ xuống liên tục.

Xương Đông kéo khóa áo xuống, lùi về sau vài bước, lấy đà chạy thật nhanh, đạp một chân lên mặt tường, tung người lên cao rồi lập tức vươn tay vịn vào cục nóng điều hòa lắp đặt bên ngoài, mượn lực trèo lên cửa sổ kia.

Trong phòng có tiếng động. Xương Đông đứng bên cửa sổ nghe ngóng giây lát, nương theo ánh sáng leo lét bên ngoài hắt vào, dần dần thấy rõ tình hình bên trong.

Một gã đàn ông béo ục ịch trần như nhộng nằm trên giường, tay chân bị trói, miệng bị nhét vỏ gối, phát ra tiếng ú ớ từ cổ họng. Gã đang cố gắng vùng vẫy thoát thân nhưng chẳng ăn thua.

Xương Đông đi đến cạnh giường. Người đàn ông kia càng giãy giụa kịch liệt hơn, như thể vừa muốn cầu cứu vừa sợ kẻ mới đến sẽ gây bất lợi cho mình.

Hồi lâu, Xương Đông cúi người xuống, nhặt tấm chăn trên mặt đất đắp lên cho gã.

***

Nước nóng trong khách sạn vừa chảy mạnh vừa ổn định, so ra thì nước ở nhà tắm công cộng hệt như trâu già kéo xe, thúc giục không được mà đạp cũng chẳng xong. Diệp Lưu Tây tắm táp thỏa thích, thay quần áo sạch bước ra, rút khăn lông lau tóc.

Xương Đông đang xem tivi, cô thật không ngờ đàn ông con trai to xác như anh mà lại thích xem phim về mẹ chồng nàng dâu chán phèo. Cô con dâu tóm chặt chồng mình không buông, còn bà mẹ chồng đứng chống một chân lên bệ cửa sổ, gào lên: “Nếu con không đuổi nó đi, mẹ sẽ nhảy xuống dưới ngay trước mặt con."

Diệp Lưu Tây vừa lau tóc vừa liếc sang tivi. Cô muốn xem cuối cùng bà mẹ chồng có nhảy thật không. Đang lúc gay cấn, Xương Đông bỗng giơ điều khiển lên ấn tắt, màn hình tivi thoắt cái đen kịt.

Diệp Lưu Tây biết anh cố ý, liền nhăn mày với anh.

Xương Đông nhìn thẳng vào mắt cô: “Tôi đã đến căn phòng kia rồi."

“Gì cơ?”

“Cô làm hả?”

Xem ra không thể giả ngơ cho qua chuyện, Diệp Lưu Tây vứt khăn sang bên cạnh, đưa tay vuốt tóc: “Anh thả người rồi à?”

“Đắp chăn cho gã thôi.”

Diệp Lưu Tây cất lời châm chọc: “Thật không ngờ anh cũng có tâm địa Bồ Tát đấy nhỉ.”

“Cô có biết với nhiệt độ hiện tại, vừa mở cửa sổ vừa cởi trần cả đêm, nhẹ thì tê liệt vì quá lạnh, nghiêm trọng thì sẽ chết cóng không?"

Diệp Lưu Tây chẳng thèm quan tâm: “Vậy thì sao?"

Xương Đông nhìn cô đăm đăm: "Người ta bị chết cóng sẽ trở thành án mạng. Nhiều người trông thấy cô ôm ấp đi lên tầng với gã, cảnh sát sẽ đến tìm cô trước tiên."

Diệp Lưu Tây cười bỡn cợt: “Anh lo lắng cho tôi vậy à? Sợ tôi ngồi tù ư?"

Xương Đông bực dọc gắt: “Cô ngồi tù hay đền mạng thì mặc xác cô, nhưng xin đừng làm lỡ dở việc của tôi. Trước khi tìm hiểu rõ chân tướng chuyện ở Long Thành, tôi hy vọng cô hành động có nguyên tắc, tôn trọng pháp luật, đừng gây phiền phức cho mọi người. Xong chuyện rồi, cô muốn làm gì thì tùy cô, không liên quan đến tôi."

Diệp Lưu Tây lặng thinh, mặt vẫn vương nét cười, lát sau mới đáp: “Được thôi.” Giọng cô nhẹ bẫng như không buồn để tâm, có điều tiếng đóng sầm cửa lại vang vọng cả tầng lầu. Âm thanh này thay lời cảnh báo cho Xương Đông biết, anh đã đắc tội với cô rồi.

***

Diệp Lưu Tây vừa xuống tầng vừa thầm mắng Xương Đông: Muốn dạy đời tôi á, đùa chắc!

Đến bãi đỗ xe, cô quay đầu nhìn ô cửa sổ đen ngòm để mở. Nếu cô nhảy vào căn phòng đó gây chuyện lần nữa thì quả thật quá nhỏ mọn.

Coi như hôm nay mày may mắn!

Diệp Lưu Tây đi về phía xe mình, chỉ còn năm ba bước nữa là đến nơi thì bỗng dừng chân lại. Cửa xe cô đang mở, có bóng người thấp thoáng bên trong.

Cô cười khẩy, hôm nay là ngày gì ấy nhỉ, hết người này đến người kia chọc phá cô! Diệp Lưu Tây nhẹ bước lặng lẽ tiến lại gần, tựa người vào cửa xe để mở, đưa tay xuống gầm chiếc ghế gần mình nhất, từ từ rút ra một con dao.

Con dao bổ dưa khá dài, lưỡi dao sáng loáng, ánh lên lạnh lẽo trong màn đêm.

Người kia đang tìm kiếm gì đó trong xe, động tác nhẹ nhàng sột soạt như chuột lùng sục đồ ăn. Diệp Lưu Tây gõ sống dao vào khung cửa, đối phương giật nảy mình, thoáng run lên, toàn thân sững lại không dám cử động.

Diệp Lưu Tây thản nhiên hỏi: "Đang tìm gì vậy? Tôi rành chiếc xe này lắm, hay cứ nói ra để tôi tìm giúp một tay cho."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp