Tây Xuất Ngọc Môn (Quyển 1)

Chương 3


2 tháng

trướctiếp

Thật ra chuyện tìm người chẳng hề khó khăn. Hiện nay thông tin cá nhân của một người đều được lưu trữ trên hệ thống thông tin quốc gia, chỉ cần biết họ tên thật của người cần tìm và có bạn bè làm trong ngành cảnh sát là được giải quyết trong tích tắc.

Tiểu Hà có một người bạn nối khố làm ở Sở Cảnh sát thành phố, chuyện tìm người hiển nhiên dễ như trở bàn tay, vì thế Xương Đông nhờ Tiểu Hà giúp đỡ.

Họ nhanh chóng nhận được hồi âm: Khắp cả nước có năm, sáu người tên Diệp Lưu Tây, thế nhưng không có ai phù hợp với độ tuổi và giới tính như thông tin về người mà Xương Đông cần tìm, ngay cả chút xíu liên quan cũng không có.

Xương Đông đã sớm đoán được kết quả này. Công cuộc tìm Diệp Lưu Tây không hề dễ dàng, nếu tìm được nhanh đến thế thì không có tính thử thách. Tuy nhiên nó cũng không đến mức khó nhằn, dù sao cũng là cô tự tìm đến tận nhà anh, chưa nói rõ đầu đuôi đã bày ải thử sức, người bình thường không ai làm như thế cả.

Nếu không tra được thông tin cá nhân, cách tốt nhất chính là điều tra qua camera giám sát, song việc này không thuộc phạm vi quyền hạn của cảnh sát bình thường nên Xương Đông cũng ngại nhờ vả.

***

Xương Đông đã làm nghề múa rối bóng hai năm, cuộc sống khép kín như ao tù nước đọng, hiếm khi ra khỏi cửa nên chỉ có vài mối quan hệ ít ỏi. Vậy mà hai ngày nay, lần đầu tiên anh bỏ biểu diễn, sau đó nhờ người tra tìm thông tin, quả thật giống như mặt nước bỗng nhiên dậy sóng, khiến Tiểu Hà cảm giác được nguy cơ mất nhân sự đang gần kề: Ban đầu, Xương Đông nói là “chữa cháy" giúp, ý là làm tạm thời, quan hệ hợp tác giữa hai người mỏng manh lắm, có thể tan rã bất cứ lúc nào.

Đã đến lúc Tiểu Hà phải chuẩn bị "lốp dự phòng". Ban ngày cậu ta nhờ người móc nối quan hệ, gọi điện thoại khắp nơi, thậm chí còn gọi đến tận huyện Hóa Châu thuộc thành phố Vị Nam, nơi được xưng tụng là “Cái nôi của múa rối bóng" để hỏi thăm xem có ai thế chân Xương Đông được không.

Một ngày bận tối tăm mặt mũi trôi qua, có mấy người được giới thiệu nhưng trình độ kém xa Xương Đông, lại còn hét giá trên trời. Tiểu Hà ôm lòng cầu may, quyết định thăm dò ý nghĩ của Xương Đông xem thế nào. Biết đâu tại cậu cả nghĩ, thật ra Xương Đông không hề có ý định đó thì sao?

Ăn tối với bạn gái xong, Tiểu Hà tất tả chạy đến phố người Hồi. Sân khấu vẫn đóng cửa ngừng biểu diễn, cả con ngõ đều tắt đèn, nhìn người ta buôn bán nhộn nhịp, Tiểu Hà lại xót ruột.

Cậu mở cửa, băng qua sân khấu tối om. Phòng vệ sinh phía cuối hành lang sáng đèn, cánh cửa khép hờ, có tiếng nước chảy róc rách truyền ra.

Tiểu Hà đẩy cửa vào, vừa mới gọi được một tiếng “anh Đông" thì bỗng hét toáng lên.

“Ối!”

Cậu quên mất trước phòng vệ sinh có bậc thềm, vô tình vấp phải nên ngã nhào, tay chân quơ quào muốn tóm lấy gì đó để giữ thăng bằng, nào ngờ đánh đổ thùng rác làm cả sàn ngổn ngang.

Xương Đông cau mày nhìn cậu: “Sao thế?"

Tiểu Hà chật vật bò dậy, chống nạnh cười ngượng: “Không sao, tự nhiên em lên cơn thôi.”

Cậu đã quen với dáng vẻ già khụ lưng còng và mái tóc hoa râm của Xương Đông, nay bỗng nhiên thấy một thanh niên cao lớn mặc đồ thể thao màu đen, đội mũ lưỡi trai che khuất đôi mắt đứng bên bồn rửa tay trước mắt nên não bộ chưa kịp xử lý, còn tưởng có trộm vào nhà nữa.

Xương Đông tắt vòi nước, rút khăn giấy lau mặt mà không hề nhìn vào gương.

Tiểu Hà giả lả bắt chuyện: “Anh Đông, anh mặc bộ này trông có sức sống hẳn ra... Tối rồi anh định đi đâu? Có cần em đưa đi không? Em để quên đồ ở đây nên đến lấy.”

Xương Đông vò khăn giấy ném vào thùng rác: “Tôi có việc ra ngoài.”

Tiểu Hà nhường lối, dõi mắt nhìn bóng dáng anh xa dần mới sực nhớ ra còn chưa đề cập đến chuyện muốn hỏi. Thế nhưng không hiểu sao, cậu lại thở phào nhẹ nhõm, ngồi xổm xuống dọn dẹp rác trên sàn.

Đang loay hoay thì sau lưng chợt vang lên tiếng gọi: “Tiểu Hà.”

Tiểu Hà quay đầu lại: “Hả?"

Xương Đông đã đi rồi bỗng quay trở lại. Hành lang vẫn tối om, anh kéo thấp vành mũ, hai tay đút vào túi quần, như chiếc bóng đứng sừng sững: “Cậu tìm người khác biểu diễn thay tôi đi."

***

Anh đã quen với những tháng ngày sống dưới lớp mặt nạ của người khác, đột nhiên khôi phục tướng mạo của mình, cảm giác giống như bị lột da vậy. Từ ngõ ra đến đầu phố người Hồi chỉ mất vài phút ngắn ngủi mà lòng bàn tay Xương Đông ướt đẫm mồ hôi, cảm tưởng như người người trên phố đều đổ dồn ánh mắt vào mình.

Cuối cùng cũng ngồi vào được taxi, anh lập tức bảo tài xế chạy đến chợ đồ cổ ở đường Chu Tước.

Tài xế hiển nhiên rất quen thuộc với nơi này, vừa nhai kẹo cao su vừa quay đầu xe, còn bắt chuyện với anh: “Cậu đi mua đồ hả? Chợ đồ cổ đã dọn đi rồi, cậu không biết à?"

Xương Đông im lặng, tài xế biết điều không lên tiếng nữa, chạy thẳng đến nơi.

Chợ này khá lâu đời, trước đây cũng từng một thời vàng son, song hai năm qua làm ăn có phần ế ẩm, cộng thêm quản lý tập trung vào tiêu chuẩn hóa nên đương nhiên sa sút đi nhiều. Nghe nói vẫn còn phiên chợ vào mỗi sáng thứ Bảy, chỉ cần trải giấy báo hoặc vẽ phấn khoanh vùng trên mặt đất là coi như có được quầy hàng.

Có điều hôm nay không phải thứ Bảy, giờ cũng không phải ban ngày.

Xương Đông trả tiền xe rồi đi vào con ngõ Phong Hoa bên cạnh, cuối cùng dừng chân trước một cửa hàng nhỏ. Trên biển hiệu bằng đèn của cửa hàng sáng rực bốn chữ "Hán Đường Phong Vận".

Kệ hàng bên trong được tách biệt thành hai khu vực. Bên trái bán đồ sứ, đồ đồng thau, tranh chữ, sách cổ, tiền cổ; bên phải bán trứng gà thả vườn trong vùng, táo Fuji Thiểm Tây, các loại đậu rang và miếng dán màn hình điện thoại.

Một gã gầy gò khoảng hai mươi tuổi đang ngồi trực ở quầy tính tiền duy nhất trong cửa hàng, mắt ti hí, đường chân tóc hớt cao do lo nghĩ quá nhiều. Đó là Đường Mập.

Nghe nói từ lúc chào đời gã đã gầy như khỉ, mẹ gã mong gã có da có thịt nên đặt tên mụ là “Mập”. Đến thời truyện tranh Doraemon nổi tiếng thì đổi tên gã thành Chaien. Gã rất thông cảm cho tâm tư của mẹ, bèn lấy tên trên mạng là “Đô vật quý báu cấp quốc gia", tới khi dấn thân vào giới chơi đồ cổ thì đổi danh xưng thành Đường Mập.

Nhưng xưa nay chuyện béo mập chỉ ưu ái cho những người không cần nó mà thôi.

Xương Đông từng giao thiệp với Đường Mập vài lần, anh không thích gã lắm nên quan hệ khá hời hợt, hơn nữa kể từ khi xảy ra vụ Sơn Trà Đen, họ đã không gặp nhau một thời gian dài. Anh chần chừ không biết phải vào bắt chuyện với gã thế nào.

***

Đường Mập trán hằn gân xanh, đang phồng mang trợn mắt, ra sức lắc chiếc mai rùa xem quẻ bói bằng đồng trong tay. Tiếng leng keng vang lên liên hồi, cuối cùng “keng" một tiếng, mai rùa trút xuống, sáu đồng tiền Càn Long thông bảo* rơi ra.

Đường Mập nhoài người sát quầy, nheo mắt nhìn từng đồng tiền, nhẩm tính quẻ số bát quái, sau đó vui mừng hớn hở reo lên: "Hay lắm, ra cửa đi về phía Tây sẽ đại phú đại quý!”

Dù sao trong cửa hàng cũng không có khách, gã sung sướng đẩy cửa ló đầu ra, nhìn về phía Tây.

Xương Đông định cúi đầu theo phản xạ, song nghĩ làm thế chẳng khác nào giấu đầu hở đuôi, vì vậy quyết định đứng yên. Đường Mập nhận ra anh ngay: “Anh... Đông?”

Xương Đông lúng túng khẽ "ừ”. Đường Mập phản ứng nhanh nhạy, vội vàng kéo anh vào trong: “Anh Đông, gần hai năm không gặp rồi nhỉ? Anh đứng ở trước cửa làm gì, em còn tưởng là tên biến...”

Gã vội nuốt lại nửa câu sau. Đêm hôm mặc nguyên một cây đen thui, còn đội mũ sùm sụp, lén lút đứng ở cửa nhà người ta chẳng khác nào tên biến thái trong phim hình sự.

Xương Đông thẳng thắn mở lời: “Muốn nhờ cậu giúp một việc." 

“Anh Đông khách sáo quá, chuyện gì thế?”

Hai năm trước Đường Mập làm ăn phát đạt, quen không ít bạn bè giàu có. Những người này nhiều tiền nên chê chuyện chinh phục núi vàng núi bạc quá đỗi tầm thường, họ muốn chinh phục cao nguyên hay sa mạc kỳ bí chẳng hạn, vì vậy thường nhờ Đường Mập tìm hướng dẫn viên giúp. Cũng vì lý do này mà gã quen biết với Xương Đông, tuy nhiên mối quan hệ không tính là thân thiết, nay gã tỏ vẻ nhiệt tình hoàn toàn là vì tò mò thôi.

Đường Mập thầm tặc lưỡi, ông anh dẫn đoàn thế nào mà để xảy ra vấn đề nhân mạng, chết những mười mấy người, lên cả bản tin thời sự. Hai năm qua sống ra sao? Còn dám ló mặt ra đường cơ à?

Xương Đông nói: "Có phải trước đây cậu từng kể có một người bạn là trùm vi tính đúng không?"

* Càn Long thông bảo là tiền tệ thời nhà Thanh, do vua Càn Long ra lệnh cho Vân Nam Tiền Cục đúc thành, được dân gian coi là tiền may mắn có thể trừ tà nên dùng trong xem bói.

***

Đường Mập gọi điện thoại nhờ bạn, đối phương bảo đơn giản, vừa khéo đang rảnh nên dặn cứ đến tận nhà.

Dù sao cũng tới giờ đóng cửa, Đường Mập quyết định dẫn đường cho Xương Đông: “Bạn em ở gần đây, qua hai con phố là đến rồi, chúng ta đi thôi."

Trên đường, gã vốn định hỏi dò moi móc thông tin về tình hình cuộc sống của Xương Đông trong hai năm vừa qua. Có điều Xương Đông rất kiệm lời, câu nào câu nấy đều khiến người ta cụt hứng, cộng thêm cuộc trò chuyện của nhóm Hội Đồ Cổ trên Wechat đang sôi nổi, thế là Đường Mập nhanh chóng bỏ qua anh.

Nói chuyện một hồi, gã liền chém gió như thật, khoác lác nói lớn vào điện thoại: “Hôm nay tôi hốt được hàng xịn, biết là gì không, ngọc bích nhà họ Hòa đấy!”

Xương Đông liếc sang gã.

Đường Mập nhận thấy bèn gượng cười: "Anh Đông, em chỉ "nổ" vậy thôi. Thằng nhóc này còn khoe hai hôm trước có người đến cửa hàng của nó đòi bán chiếc cốc mã não đầu thú*, em định đè đầu nó một chút ấy mà."

Gã bật tin nhắn thoại cho Xương Đông nghe. Quả nhiên, cả nhóm chat đang nhao nhao, có người kể hôm nay thu mua được Thanh Minh Thượng Hà Đồ**, có người lại khoe mua được Lan Đình Tự của Vương Hi Chi với giá hai mươi nghìn tệ. "Thằng nhóc" đang bị cả đám ghen ăn tức ở kia truy hỏi liền tức tối gào lên: “Lừa mấy ông tôi là chó! Khốn kiếp, tôi thấy rõ mồn một nhé. Thầy tôi cũng thấy, người ta mấy chục năm chưa hề nhìn lầm đâu đấy!"

Xương Đông cũng không tin nổi: “Nói cứ như thật."

* Là tác phẩm chạm khắc ngọc tinh xảo nhất đời nhà Đường, được làm bằng mã não đỏ cực kỳ hiếm trên thế giới.

** Tên một số tác phẩm hội họa vẽ trên cuộn giấy dài của Trung Quốc, tác phẩm đầu tiên và nổi tiếng nhất là bản của họa sĩ Trương Trạch Đoan đời Tống.

Đường Mập giễu cợt: “Cốc mã não đầu thú là bảo vật quan trọng của Viện bảo tàng Lịch sử Thiểm Tây, vé miễn phí không có cửa được xem đâu... Anh Đông, nếu cốc mã não đầu thú bị mất, báo chí không làm rùm beng mới lạ nhỉ... Ồ, đến rồi..."

***

Bạn của Đường Mập gầy giống hệt gã, tên Tề Lưu Hải*, người cũng như tên: Tóc tai bù xù nhưng cái mái bằng lại được chải chuốt mượt mà chỉnh tề.

Cậu ta loay hoay chốc lát liền tìm ra được đoạn phim giám sát trên phố vào hôm đó cho Xương Đông: “Anh cứ xem từ từ, chỉ cần tìm đoạn nào rõ mặt cô gái, còn lại cứ để tôi lo."

Xương Đông xem rất chăm chú, việc nhận diện từng người một kiểu này không thể nôn nóng. Biết trong chốc lát không thể nào có kết quả, Tề Lưu Hải bèn đi tìm Đường Mập tán gẫu. Sau một hồi trò chuyện, Tề Lưu Hải chuyển sang than phiền về Xương Đông: “Ông bạn của mày bất lịch sự quá, nhờ tao giúp mà chả buồn cười với tao cái nào."

Đường Mập liếc sang Xương Đông ngồi trong góc, hạ giọng thì thầm: “Gánh mười mấy mạng người trên đầu, nếu là mày cũng không cười nổi đâu."

Tề Lưu Hải lập tức nổi máu hóng hớt.

Đường Mập trần thuật lại hết sức sống động: “Hai năm trước lão dẫn đội vào sa mạc, chọn sai vị trí dựng trại nên mọi người đều bị bão cát chôn sống, ngay cả bạn gái lão cũng bị cuốn đi... Chậc, mày tìm lại clip mà xem, gia đình nạn nhân chặn cửa đánh lão khốn đốn, bây giờ trên mạng vẫn còn đấy."

Tề Lưu Hải vội vàng lấy điện thoại ra, gõ từ khóa vào thanh tìmbkiếm, chọn xem vài trang, đúng là có thật. Đường Mập hiểu ý liền đưa tai nghe đến, mỗi người đeo một chiếc, bấm phát clip.

* Trong tiếng Trung, tên người này còn có nghĩa là tóc mái bằng.

Clip này do người đi đường quay lại, hình ảnh mờ mờ, còn bị rung nhưng vẫn có thể thấy được Xương Đông quỳ trên mặt đất, mấy ông bà trung niên vừa gào khóc đánh đá vừa túm tóc lôi anh đi.

Tề Lưu Hải kinh hãi trợn to mắt: “Đánh khiếp vậy!"

Đường Mập xem rất chăm chú, thuận tay lấy gói khoai tây chiên đã mở sẵn, cho vài miếng vào miệng nhai rôm rốp: “Lát nữa còn có người cầm gạch đập vào đầu nữa cơ. Mày nghĩ xem, liên quan đến mạng người mà, ai bình tĩnh cho nổi. Nghe nói sau này, lão không dám ra khỏi cửa luôn đấy..."

Giọng nói của Xương Đông đột ngột vang lên trước mặt họ: “Tôi tìm được rồi."

Đường Mập giật mình, kéo phăng tai nghe xuống nhanh như chớp, thuận thế huých Tề Lưu Hải một cái, nào ngờ cuống quá hóa vụng, giắc cắm tai nghe lỏng ra, tiếng gào thét cào xé ruột gan của người phụ nữ vang dội khắp căn phòng.

“Khi đi theo mày thì còn sống sờ sờ, vậy mà chết rồi tao không được nhìn mặt lấy một lần, ngay cả quan tài cũng không có...”

Tề Lưu Hải luống cuống ấn mấy lần mới trúng nút thoát trên màn hình. Cuối cùng âm thanh im bặt, mặt cậu ta đỏ như mông khỉ.

Xương Đông thờ ơ cất lời: “Tôi tìm được rồi, đã ấn tạm dừng, thấy được cả xe của cô ta nữa, nếu có được biển số xe thì dễ hơn."

Tề Lưu Hải như được đại xá: “Vậy giao cho tôi, chuyện tiếp theo cứ để tôi làm."

Cậu ta chuồn đi như bay, bỏ lại Đường Mập một mình đối mặt với Xương Đông.

Đường Mập không biết nên làm gì giữa bầu không khí gượng gạo này, đành giả bộ tập trung ăn khoai tây chiên, còn khách sáo mời Xương Đông ăn cùng. Lát sau gã mới lén lút nhắn tin qua Wechat cho Tề Lưu Hải: "Tìm đại cái gì đó tống tiễn lão về trước đi, tao sắp không chịu nổi nữa rồi..."

Tề Lưu Hải không để gã thất vọng, nhanh chóng lấy tờ giấy, hí hoáy viết vài chữ rồi đưa cho Xương Đông.

"May ghê, camera ở con đường gần đó quay được biển số xe. Tôi đã tra ra chủ xe và số điện thoại, nhưng người ta không phải họ Diệp. Anh cứ gọi đến hỏi thăm xem sao, tối nay tôi tìm thêm thông tin, có phát hiện mới sẽ gửi cho Đường Mập.”

Xương Đông nhận lấy tờ giấy. Chủ xe tên Hoàng Đức Phúc, 46 tuổi, sống ở thị trấn Kỳ giáp ranh Cam Túc và Mông Cổ.

Trên đường trở về, tuy biết rõ hy vọng không lớn song Xương Đông vẫn gọi điện cho Hoàng Đức Phúc, ấy thế mà lại nhận được câu trả lời bất ngờ từ ông ta: “Xe à... Tôi không lái, cho thuê rồi. Hình như người thuê họ Diệp, không nhớ tên gì nữa, đúng là nữ... Cậu tìm cô ta hả? Cô ta bán dưa trên phố gần đây."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp