Tây Xuất Ngọc Môn (Quyển 1)

Chương 2


2 tháng

trướctiếp

Diệp Lưu Tây khẽ cảm thán: “Thật không ngờ…

Cô bước đến, quệt tay vào mép lư hương rồi giơ lên xem lớp bụi. Con nhện trong góc bàn thờ bị tiếng người làm kinh động, thoăn thoắt di động mấy cái chân nhỏ bé, làm rung rinh tấm mạng nhện màu bạc.

Diệp Lưu Tây khẽ búng ngón tay rồi đưa lên miệng thổi: “Ông không tổ chức đám tang cho cháu mình sao?"

Đinh Châu hờ hững: “Người ta tin tưởng nó mới mời làm hướng dẫn viên, thế nhưng nó lại ỷ bản thân có kinh nghiệm mà khăng khăng cố chấp làm theo ý mình, gây hậu quả nghiêm trọng. Đến tôi cũng còn thấy nó đáng chết nữa là. Tôi từng xem tin tức, trong số các nạn nhân có cả người vừa mới được làm cha, cho dù nó chết thêm mấy lần nữa cũng chưa chuộc hết tội."

Diệp Lưu Tây thở dài: “Cũng không thể trách anh ta, ở những nơi khó lường như sa mạc, chẳng ai biết trước được điều gì."

Cô ra khỏi phòng. Đinh Châu đóng cửa lại, tiễn cô, “Cô Diệp, cô phải tìm người khác rồi. Nhưng tôi xin nhắc cô một câu, nếu không cần thiết thì đừng đi. Sa mạc vô cùng nguy hiểm, chỉ có nó cắn người chứ không ai cắn lại được nó. Cái gì mà Nanh Sa chứ, càng nghe càng thấy biệt danh này quá nực cười."

Diệp Lưu Tây cười xòa, thoăn thoắt nhảy xuống sân khấu trước, rút một phong bì chuyển phát nhanh trong túi vải bố ra, giao cho Đinh Châu.

Đinh Châu khá bất ngờ: “Đây là gì?” Ông vừa hỏi vừa lật xem, nó không có dấu bưu điện, không có tem, chỉ dùng để đựng đồ.

Diệp Lưu Tây giải thích: “Bên trong có vài thứ, ông cứ xem từ từ, mở cẩn thận nhé, đừng xé hỏng. Tôi đi đây, ra khỏi con ngõ sẽ đi về hướng Bắc, nếu ông muốn đuổi theo tôi thì phải nhanh chân lên."

Đinh Châu ù ù cạc cạc: “Tại sao tôi phải đuổi theo cô?”

Diệp Lưu Tây đeo túi lên vai, hất cằm về phía chiếc phong bì: “Còn phải xem ông quyết định thế nào, thích thì đuổi theo, không thích thì thôi."

Cô mở cửa. Khán giả mua vé xem suất diễn sau đang nôn nóng chờ đợi, thấy cửa vừa được mở ra liền ồ ạt chen vào. Diệp Lưu Tây đi ngược dòng người, chẳng mấy chốc đã khuất dạng.

Đinh Châu mở phong bì ra, thầm nhủ: Rốt cuộc là gì đây? Nó khá nhẹ, sờ bên ngoài lại phẳng, chắc là tờ giấy. Bên trong là một phong bì lớn bằng giấy dai. Ông tiếp tục mở miệng phong bì, lấy ra một phong bì màu trắng cỡ vừa.

Đinh Châu bực bội thầm nghĩ: Hết lớp này đến lớp khác, định trêu ông à?

May mà phong bì màu trắng là lớp cuối cùng, cảm giác sờ vào giống như tấm ảnh, ông bèn rút ra.

Trong khoảnh khắc đó, mọi âm thanh bên tai ông bỗng chốc lặng đi, chỉ còn văng vẳng tiếng bão cát cuốn đến, sông băng nứt sập, đá rơi ào ạt vọng lại từ chốn xa xăm.

Đinh Châu lao ngay ra ngoài.

Đã quá lâu chưa ra khỏi nhà, ông quên mất con phố này đông đúc cỡ nào, vừa ra đầu ngõ liền sơ ý va vào du khách, lảo đảo suýt ngã.

Xung quanh đều là hàng quán lấn chiếm lòng đường, tiếng rao bán inh ỏi, máy chụp ảnh lóe sáng liên hồi.

Vất vả lắm ông mới đứng vững, thế nhưng trong tầm nhìn chỉ thấy người qua kẻ lại đông như mắc cửi, mặt mày và bóng lưng của họ bị ánh đèn rọi vào sặc sỡ đến lạ. Tiếng quát lao xao lọt vào tai ông như rắn, có người quở mắng "Ông già này bệnh à", có người thúc giục “Tránh xa ông ta ra, coi chừng ông ấy ngã lại vu vạ cho chúng ta đấy"…

Đinh Châu đứng giữa dòng người huyên náo, hét to: “Diệp Lưu Tây!”

Thế nhưng không một ai trả lời ông. Âm thanh ồn ào như sóng biển cuồn cuộn, đêm càng về khuya, tiếng ồn càng rõ.

Nhân viên bán vé Tiểu Hà đang trấn an những vị khách chờ đợi đến sốt ruột, trông thấy Đinh Châu quay về bèn vội vàng ra đón. Lời thúc giục còn chưa bật khỏi đầu môi thì Đinh Châu đã lên tiếng: “Trả vé đi."

Ông đẩy cửa bước vào trước vô vàn ánh mắt kinh ngạc đổ dồn về phía mình, đi ngang qua sân khấu như cái xác không hồn, đến căn phòng ngủ chật chội của mình rồi ngồi phịch xuống giường.

Tiếng quát tháo ầm ĩ xen lẫn tiếng xin lỗi của Tiểu Hà truyền từ ngoài vào, Đinh Châu chỉ ngồi đờ đẫn một lúc rồi chợt đưa tay giật phăng mái tóc giả xuống, bóc đi lớp keo tạo nếp nhăn trên mặt.

***

Trả vé, trả tiền, nghe mắng hồi lâu, cuối cùng Tiểu Hà cũng cung kính tiễn nốt vị khách cuối cùng rời khỏi. Cậu lập tức chạy vào trong, gọi to: “Anh Đông..." Câu tiếp theo chợt nghẹn lại nơi cổ họng.

Xương Đông ngồi đó, mái tóc giả hoa râm vứt ở bên cạnh, vài miếng keo tạo nếp nhăn bị bóc ra, vài miếng vẫn còn dính trên mặt, bộ râu giả cũng bị giật rối tung. Toàn thân anh toát lên vẻ quái dị và dữ tợn, giống như thây ma bong tróc da mặt.

Thế này là thế nào?

Trước đây Tiểu Hà hợp tác với Đinh Châu, ông điều khiển rối bóng, cậu lo liệu tất cả mọi việc như quảng cáo, đón khách và chuẩn bị dụng cụ. Nơi đây là khu du lịch nên lượng khách đến xem rất đông, mặc dù cậu không dám nhận là làm ăn khấm khá nhưng trang trải cuộc sống hằng ngày thì không thành vấn đề.

Tuy nhiên cậu vẫn luôn lo âu về Đinh Châu. Ông tuổi cao sức yếu, tựa như chiếc lá thu héo úa lắt lẻo đầu cành, chẳng biết khi nào sẽ về với cát bụi.

Hai năm trước, cháu của Đinh Châu là Xương Đông đột ngột đến đây. Tiểu Hà mải mê kiếm tiền cưới vợ, lại lười lên mạng, cũng không quan tâm đến tin tức thời sự, vì vậy không hề biết về vụ Sơn Trà Đen, chỉ cảm thấy Xương Đông cứ là lạ. Rõ ràng trai tráng đang độ sung sức, trông cao ráo đẹp trai thế mà không lo làm ăn, suốt ngày chỉ ngồi im lìm, mấy ngày liền chẳng nói một câu, cũng chẳng buồn ra khỏi phòng, hệt như ma cà rồng sợ ánh mặt trời.

Đinh Châu khuyên Xương Đông: “Con tìm vài công việc làm cho khuây khỏa đi, đừng suốt ngày nghĩ đến chuyện buồn kia nữa.”

Thế là Xương Đông theo ông học nghề múa rối bóng, nào là điều khiển dây để rồi bóng chạy, đứng, ngồi, cầm, lăn, nhào lộn trên không, xoay người đánh trả. Có khi anh tự tay cắt da trâu, dùng dùi đục khoét mắt, tạo hình hoa mai hay hoa văn chữ vạn, hơ đèn cồn cho keo và màu hòa lẫn vào nhau, nhân lúc còn nóng phết lên rối bóng.

Tiểu Hà vui mừng khôn xiết, cho rằng Đinh Châu đã có người kế nghiệp. Múa rối bóng vốn không phải nghề cần đào tạo chính quy, hiện nay ít khán giả có hiểu biết chuyên môn về nghề này, chủ yếu là xem cho vui, nghệ sĩ múa rối bóng chính tông gần như chẳng còn ai nữa. Xương Đông nắm được kiến thức cơ bản, bắt chước biểu diễn được là ổn rồi.

Hơn một năm trước, Đinh Châu qua đời vì bệnh, sân khấu đành phải treo biển “Đóng cửa” vài ngày. Sợ ảnh hưởng đến việc kinh doanh, Tiểu Hà không để chuyện này lan truyền ra ngoài. Chờ hậu sự của Đinh Châu xong xuôi, cậu đang vắt óc suy nghĩ không biết nên mở lời với Xương Đông ra sao thì anh đã chủ động đề nghị tạm thời “chữa cháy" giúp.

Tiểu Hà mừng quá đỗi, có điều mấy ngày sau cậu được phen choáng váng trước trang phục và đạo cụ khi ra biểu diễn của Xương Đông.

Xương Đông mua keo tạo hình, tóc và bộ râu giả chuyên dụng dành cho đoàn làm phim để hóa trang thành ông già, đồng thời mặc quần áo cũ của Đinh Châu, hơn nữa còn bắt chước dáng đi lê chân giống hệt ông ấy.

Ban đầu tay chân còn vụng về, nếu để ý kỹ vẫn nhận thấy sơ hở, có điều anh không giao tiếp với ai, chỉ trốn sau màn sân khấu điều khiển mấy sợi dây. Kết thúc vở diễn, hầu như chẳng ai quan tâm đến ngoại hình của ông già phía sau bức màn thế nào, thỉnh thoảng mới có khán giả nhận xét: “Ông bác này giỏi quá, một mình điều khiển những ba con rối."

Tiểu Hà không phải người tò mò, dần dần cũng chấp nhận sự thật: Mỗi người đều có điểm quái gở của riêng mình, mà Xương Đông vốn đã là kẻ lập dị rồi, cứ mặc anh vậy. Hơn nữa, trông diện mạo của nghệ sĩ già vẫn đáng tin hơn người trẻ tuổi, có lợi cho việc quảng cáo và kinh doanh.

Lâu dần, tay nghề hóa trang và điều khiển rối bóng của Xương Đông càng lúc càng giống dân nhà nghề, ngay cả giọng nói cũng hạ thấp cho ra vẻ già nua. Song nếu nói việc hóa trang chỉ vì mục đích kinh doanh thì tại sao anh lại hạn chế tẩy trang, thậm chí lúc ăn cơm hay đi ngủ vẫn giữ nguyên bộ mặt giả, khi nào lớp hóa trang bị bong tróc mới làm lại.

Tiểu Hà từng khuyên anh: “Anh Đông, dán mấy loại keo này trên mặt lâu ngày sẽ tạo thành nếp nhăn thật đấy, thời nay đàn ông cũng cần chăm sóc da mà. Anh cứ làm vậy sẽ gây hại cho da, lại còn dễ mọc mụn."

Sau này Tiểu Hà cũng chán chẳng buồn khuyên thêm nữa, vì có nói sao thì cũng công cốc cả thôi. Ngoài ra còn một nguyên nhân khác:

Khi Xương Đông cải trang thành ông già thì còn tán gẫu cười đùa giống người bình thường; nhưng một khi tẩy trang thì vẻ mặt lại đờ đẫn đến mức khiến người ta phát khiếp.

Tương tự như hình ảnh trước mắt Tiểu Hà lúc này đây, khuôn mặt chưa làm sạch lớp hóa trang của anh hệt như ma quỷ, khiến người ta sởn gai ốc.

Tiểu Hà dè dặt hỏi thăm: “Anh Đông, xảy ra chuyện gì thế?”

Xương Đông lặng thinh hồi lâu mới cất lời: “Có phải dạo trước cậu đi du lịch ở Đôn Hoàng không?"

“Đúng ạ.”

Đợt vừa rồi Tiểu Hà đưa bạn gái và cha cô đi tham quan du lịch hang Mạc Cao, ngoài ra cũng ghé thăm yardang* và trường thành nhà Hán, có chia sẻ ảnh lên trang cá nhân.

“Cho cậu xem tấm này."

Tiểu Hà nhận lấy, nhìn sơ qua liền bảo: “Ồ, đây là ảnh photoshop hay ảnh của phim kinh dị nào thế, giống y như thật."

Trong ảnh là một yardang, nhìn kỹ thì trông giống mũi tàu, bên trên còn khảm một cô gái trẻ dáng vẻ thanh tú, mặt mũi trắng bệch, hai tay đan chéo trước ngực, đôi mắt trợn to đờ đẫn, tóc dài bay bay trong gió, hệt như bức tranh điêu khắc trên thân tàu bằng đất sét, càng nhìn càng rợn người.

Xương Đông hỏi: “Cậu nghĩ đây là đâu?"

Với Tiểu Hà, yardang nào cũng giống nhau: “Thành phố ma hả, gò đất này trông giống chiếc thuyền thế nhỉ, liệu có phải hạm đội Tây Hải không?"

Hạm đội Tây Hải là địa điểm du lịch nổi tiếng ở thành phố ma Yardang, các gò đất xói mòn xếp thành hàng nối tiếp nhau như đoàn chiến hạm chuẩn bị xuất phát.

Xương Đông lẩm bẩm: “Nơi có quần thể yardang ở nước mình không chỉ có thành phố ma đâu. Trông chỗ này giống ở Long Thành hơn."

Long Thành nào cơ? Tiểu Hà đang định hỏi thì điện thoại di động reo vang, lấy ra xem thì thấy số lạ. Nhằm phục vụ công cuộc quảng bá múa rối bóng nên số điện thoại của Tiểu Hà luôn "phủ sóng" khắp các website du lịch, hơn nữa còn in trên vé xem múa rối ở vị trí nổi bật, các cuộc điện thoại tư vấn cho du khách cũng nhiều như cơm bữa. 

* Yardang là địa hình được điêu khắc bởi quá trình trầm tích gió, tạo thành theo kiểu khí động học bởi những cơn gió hoang mạc.

Cậu ta “A lô” hai tiếng rồi bối rối đưa điện thoại cho Xương Đông: “Anh Đông, ai đó bảo... muốn gặp anh này.”

Chưa bao giờ có người gọi cho cậu ta mà lại tìm Xương Đông cả, đây là lần đầu tiên.

Xương Đông nhận lấy, bên kia truyền đến tiếng cười khúc khích của phụ nữ.

“Diệp Lưu Tây?”

Giọng Diệp Lưu Tây mang vẻ giễu cợt: “Không đuổi kịp hả, hay hóa trang thành ông già quen rồi nên đi đứng không còn nhanh nhẹn nữa?"

“Rốt cuộc cô là ai? Tấm ảnh kia là thế nào?"

“Anh nghĩ tôi sẽ trả lời anh qua điện thoại sao?"

Xương Đông im lặng chốc lát: “Chuyện cô muốn tìm người dẫn đường, tôi nhận lời."

Diệp Lưu Tây bật cười khanh khách: “Xương Đông, anh đã bỏ nghề hai năm, ai biết chiếc nanh của anh còn dùng được hay không? Thôi thế này đi, tôi cho anh một tuần lễ, nếu anh tìm được tôi, chứng tỏ đầu óc anh vẫn chưa vô dụng, vậy chúng ta có thể hợp tác với nhau. Còn nếu tìm không ra thì anh cứ ôm mấy con rối bóng đó sống qua ngày đi.”

***

Diệp Lưu Tây cúp điện thoại. Thật ra cô vẫn chưa đi xa, chỉ ngồi trên chiếc xe du lịch nhỏ mười mấy chỗ màu trắng đỗ ở cuối phố, ghế phụ đằng trước chất đầy thức ăn cô mua về từ phố người Hồi, nào là bánh đậu xanh, nước ép lựu, sữa chua và còn mười xiên thịt dê được gói trong túi nilon nữa.

Cô không ăn vội mà kéo thấp kính chiếu hậu trong xe, chăm chú kẻ viền mắt bằng cây bút kẻ mắt nước mới mua bừa trên phố. Tay cô rất vững, kẻ đến đuôi mắt thì chỉ cần hất bút lên là xong, thế nhưng tay lại kéo thẳng ra ngoài theo thói quen.

Diệp Lưu Tây thảng thốt, cố gắng vẽ thuận theo cảm giác tay mình. Móc hất lên, kéo dài ra rồi vòng lại, móc vào, chẳng mấy chốc đuôi mắt đã xuất hiện một con bọ cạp nho nhỏ với cái đuôi chếch phía trên, giống như mắt phượng dài xếch cao. Hai chiếc càng bọ cạp một cao một thấp, như thể ngay giây sau thôi sẽ kẹp tròng mắt của cô rồi lôi ra ngoài vậy.

Diệp Lưu Tây khẽ “ôi" một tiếng, quẳng bút vẽ mắt đi, lấy quyển sổ và bút trong túi vải bố ra, hí hoáy viết: Vẽ hình bọ cạp rất khá.

Viết xong cô lại vứt quyển sổ sang một bên, nhâm nhi thưởng thức xiên thịt dê trong túi.

Thịt dê nguội có mùi rất nồng, cho dù dùng bao nhiêu gia vị cũng vô ích, khác hẳn bầy dê ở Gia Dục Quan được uống nước tuyết Kỳ Liên, ăn cỏ sa mạc nên da non thịt mềm, nhắm với bia không thấy mùi tanh.

Các du khách lần lượt rời khỏi con phố, tốp năm tốp ba đi ngang qua xe cô. Diệp Lưu Tây thờ ơ liếc nhóm nam thanh nữ tú, cuối cùng cau mày nhìn con bọ cạp nơi khóe mắt qua kính chiếu hậu, lẩm bẩm “Quả là cô gái bí ẩn."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp