Thoát Cương

Chương 4: Lâm Thủ Yến, đây là ngươi tự chuốc lấy


2 tháng

trướctiếp

Lâm Thủ Yến đuổi cung nữ xấu xí mà lão hoàng đế chuẩn bị cho Kỳ Trấn đi, nằm trên giường một lúc lâu, mới có chút cảm giác.

Cậu nhịn không được hỏi hệ thống.

Chuyện này... thật sự như hắn nói sao?

Hệ thống:【Lát nữa ngươi sẽ biết】

Lâm Thủ Yến đang suy nghĩ, loại thuốc này lợi hại đến mức nào, cậu phải phát huy đến trình độ nào, thì Kỳ Trấn đẩy cửa bước vào.

Tiểu ngốc lập tức chống nửa người trên dậy, sau đó lại sợ lạnh mà co người lại.

Đôi mắt sáng long lanh, ướt át, giống như một chú chó ngốc đang lấy lòng chủ nhân.

“Thái tử ca ca, huynh về rồi!”

Kỳ Trấn ở bên ngoài, đã nghe Từ Phúc Toàn nói, hoàng đế an bài một cung nữ có dung mạo rất xấu xí đến đây. Dung mạo xấu xí, dọa tiểu ngốc sợ hãi, cứ kêu la là yêu quái.

Kỳ Trấn không để ý đến tiểu ngốc.
Chùa Tiềm Sơn không thể so với Đông cung trang bị đầy đủ.

Kỳ Trấn tự cởi bỏ ngoại y, nằm trên giường. Vừa nhắm mắt lại, lòng bàn tay đã bị nhét vào một miếng ngọc bội.

Ngọc bội bị ủ ấm.

“Thái tử ca ca, tặng cho huynh.”

Kỳ Trấn nghiêng đầu.

Bàn tay đang nắm của tiểu ngốc không buông ra, ấm áp, còn ấm hơn cả ngọc bội. Ánh mắt trong veo, giống như con nai nhỏ mà hắn lúc nhỏ thả ở bãi săn.

Trong đôi mắt xinh đẹp của tiểu ngốc chứa đầy sự ngây thơ và ngưỡng mộ.

“Thái tử ca ca, huynh ngửi ta xem. Hôm nay ta ngâm hương trong chùa rất lâu, huynh ngửi xem ta có thơm không?”

Kỳ Trấn nhìn như không muốn để ý đến cậu.

“Ngủ đi.”

“Ồ…” Lâm Thủ Yến nằm xuống.

Kỳ Trấn không nói gì, nhưng lại vô thức nắm chặt miếng ngọc bội trong lòng bàn tay.

Lần đầu tiên cảm thấy màn đêm chết chóc tĩnh lặng trở nên dịu dàng và an lòng.
Hắn có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình,

Có thể nghe thấy tiếng hít thở của tiểu ngốc.

Càng lúc càng nặng nề, càng lúc càng thô…

Kỳ Trấn mở mắt ra.

Đôi mắt tiểu ngốc ướt át, gò má ửng hồng, cánh môi đỏ hồng ngày thường lúc này đỏ đến quá mức, hơi hé mở thở dốc, quyến rũ dâm mị.

“Thái tử ca ca, huynh là lò sưởi sao?...... Yến Yến ngày mai sẽ không bị đau bụng chứ, huynh có thể đừng nóng như vậy nữa không? Dẫn đến ta cũng...”

Kỳ Trấn sắc mặt trầm xuống, vén chăn lên, đi lấy ngoại y.

“Từ Phúc Toàn!”

Thái giám canh giữ bên ngoài vội vàng chạy vào, liếc mắt một cái là biết chuyện gì xảy ra. Lập tức thỉnh cầu Kỳ Trấn muốn xử lý như thế nào.

Cách tốt nhất chắc chắn là ném vào nước lạnh, một lần là xong.

Nhưng bây giờ là mùa đông.

Tiểu ngốc trước đó bởi vì rơi xuống nước, sốt cao, mới trở nên ngốc nghếch.
Xử lý không tốt, là sẽ hại chết tiểu ngốc.

Lâm Thủ Yến đáng thương hề hề đưa tay ra, nắm lấy một góc áo của Kỳ Trấn, “Thái tử ca ca...”

“Ném ra ngoài.”

???

!!!

Lâm Thủ Yến trừng lớn mắt.

Kỳ Trấn vô tình như vậy sao?!

Kỳ Trấn quay lưng về phía cậu, nửa khuôn mặt hơi nghiêng sang một bên lộ rõ vẻ tức giận.

Từ nhỏ, cẩu hoàng đế đã dùng đủ mọi loại thủ đoạn để đối phó với hắn. Có kẻ được sắp xếp đến bên cạnh hắn, giả ý lấy lòng. Có cung nữ xinh đẹp dịu dàng, tự mình tiến cử, không từ thủ đoạn…

Kỳ Trấn không ngờ, hắn cưới một nam thê, lại cũng dâm đãng như vậy!

Từ Phúc Toàn lòng không đành, nhưng cũng không dám trái lệnh. Tiến lên vừa muốn vén chăn, tiểu ngốc đã nhanh chân quấn chặt chăn lại.

“Nương nói, ta là người của Thái tử ca ca, trừ Thái tử ca ca ra, ai cũng không được nhìn.”

Từ Phúc Toàn hổ thẹn.

Kỳ Trấn lạnh lùng nhìn hắn,

Nói từng chữ một.

“Từ, Phúc, Toàn.”

Từ Phúc Toàn không dám trì hoãn, bọc cả chăn lẫn người, khiêng tiểu ngốc đi.

Tiểu ngốc giãy giụa, nức nở, dường như đã hiểu ra, lí nhí hỏi: “Thái tử ca ca, Yến Yến bị trúng độc sao?”
Kỳ Trấn quay đầu nhìn cậu.

Trước khi Từ Phúc Toàn khiêng người ra ngoài, hắn nghe thấy một câu nói mang theo tiếng khóc nức nở.

“Vậy thì tốt quá rồi… Thái tử ca ca không ăn…”

Trong lồng ngực truyền đến một cỗ cảm giác chua xót khó tả thành lời.

“Chờ đã.”

Từ Phúc Toàn đã bước một chân ra ngoài, khiêng người quay lại.

Ánh mắt Kỳ Trấn rơi trên bánh ngọt trên bàn, ở đó còn một miếng bánh bị cắn một miếng. Lại liên tưởng đến cung nữ xấu xí kia…

Kỳ Trấn lập tức hiểu ra.

Hắn không nên coi Lâm Thủ Yến là loại người không từ thủ đoạn, có mưu đồ.

Cậu chỉ là một kẻ ngốc.

Hiểu cái gì?

“Đi lấy ngọc thế.”

Từ Phúc Toàn vội vàng đáp ứng, đặt tiểu ngốc xuống lấy đồ.

Tiểu ngốc cuộn tròn trong chăn, có chút thần trí không tỉnh táo.

Kỳ Trấn vén chăn lên, nắm lấy eo tiểu ngốc, kéo người lại gần.
Tiểu ngốc giãy giụa muốn chạy.

Kỳ Trấn giữ chặt cậu, giọng nói trầm ổn bình tĩnh, nhưng lời nói ra lại khiến người ta lạnh sống lưng.

“Muốn chết thì chạy đi.”

Tiểu ngốc bị chấn động, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ửng hồng, bị bắt nạt giống như bông hoa nhỏ bị mưa gió vùi dập, khóc nức nở, vừa yếu ớt vừa đáng thương.

“Thái tử ca ca tại sao lại bắt nạt ta?”

Trán Kỳ Trấn vậy mà nổi gân xanh, không nói một lời. Chỉ dùng đôi mắt đen láy nhìn cậu chằm chằm. Năm ngón tay siết chặt eo cậu, ấn sâu vào làn da trắng nõn.

Lâm Thủ Yến suýt nữa thì cho rằng Kỳ Trấn muốn bóp chết cậu!

Tiểu ngốc nép vào lòng hắn, đôi mắt đẫm lệ, lông mi dính nước mắt, đuôi mắt ửng đỏ, nắm chặt y phục của hắn, giọng nói mềm nhũn cầu xin, một lúc sau lại nức nở nói nóng, nói khó chịu.
Ánh mắt Kỳ Trấn như chim ưng nhìn cậu chằm chằm.

Nhìn đôi môi đỏ mọng hé mở của cậu, nhìn chiếc lưỡi nhỏ mềm mại trong khoang miệng cậu.

Trên trán nhỏ giọt mồ hôi,

Trên cổ nổi gân xanh.

Tiểu ngốc nắm chặt vạt áo Kỳ Trấn, cố gắng hôn lên môi hắn, giọng nói nhỏ nhỏ, rụt rè, “Thái tử ca ca, Yến Yến sau này đều sẽ ngoan ngoãn, Yến Yến thích Thái tử ca ca... ca ca, đừng bắt nạt Yến Yến...”

Đây nào phải là cầu xin, rõ ràng là nép vào lòng hắn mà ve vãn quyến rũ.

“Ca ca, huynh không động lòng sao?”

Cổ ngẩng lên, ánh mắt mang theo hơi nước, dường như ẩn chứa tình ý sâu đậm.

“Không thể thương yêu Yến Yến sao?”

Sợi dây căng thẳng trong đầu Thái tử đột nhiên đứt đoạn.

Yết hầu chuyển động mạnh mẽ.

Tiểu ngốc của hắn giống như một con hồ ly tinh xinh đẹp, lại giống như một con trăn tinh quấn lấy người không chịu buông, còn giống như một chú chó ngốc vẫy đuôi lấy lòng, tâm tư đơn thuần, lại giống như tinh phách được sinh ra từ mảnh đất Giang Nam mưa bụi.
Mềm mại, ngốc nghếch, thơm tho.

Hắn không thể chống đỡ được.

Hối hận, tức giận, căm ghét bản thân dễ dàng bị câu dẫn, đủ loại cảm xúc đan xen.

Ngọc thế làm bằng ngọc Hòa Điền bỗng nhiên rơi xuống đất,

“Choang* ” một tiếng,

Vỡ tan. 

( Tác giả ghi là “rầm” nhưng mình sửa lại là “choang ” đọc cho thuận miệng. )

Kỳ Trấn bóp cổ cậu, giống như con sư tử đè con mồi xuống đất.

“Lâm Thủ Yến, đây là ngươi tự chuốc lấy.”

Tiểu ngốc không hiểu tại sao.

Lâm Thủ Yến hưng phấn kêu to.

Đến rồi! Đến rồi! Đến rồi!

Rất nhanh, Lâm Thủ Yến tận mắt nhìn thấy…

Thật mẹ nó lợi hại!

Nam chính công gánh vác trách nhiệm nặng nề tiến về phía trước.

Lâm Thủ Yến không chút do dự muốn chạy.

Nhan sắc của Kỳ Trấn khiến cậu động lòng, nhưng cái mệnh căn này khiến cậu trước mắt tối sầm!

Đây không phải biến thành “.”

Mà là muốn biến thành “O”

Không được! Không được! Không được!
Cậu còn chưa bò ra ngoài nửa bước, Kỳ Trấn liền tóm lấy mắt cá chân cậu, kéo cậu trở về…

Lâm Thủ Yến: Σ(っ°Д°)っ

Cứu mạng!

-

Trước khi ngất đi, Lâm Thủ Yến tận tâm tận lực nhớ đến nhiệm vụ của mình, cố gắng phun ra mấy chữ: “Ta cảm thấy huynh không được…”

Sau đó, không thể ngất đi.

Cổ bị bàn tay to của Kỳ Trấn nắm chặt, khó chịu ngửa ra sau.

Giọng nói của Kỳ Trấn vang lên bên tai.

Hắn nói: “Không biết sống chết.”

Lâm Thủ Yến lòng thắt lại.

Không ổn rồi.

Sắp tiêu đời rồi.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp