Em vừa khóc vừa lẩm bẩm vài từ không rõ ràng:
- Em xin lỗi…A Chính…em xin lỗi…
Tôi bị phản ứng của em làm cho giật mình, trong đầu lại vô thức nhớ đến những gì Minh Duyệt đã nói. Cộng thêm trạng thái của em lúc này: khuôn mặt không có chút máu nào, hai mắt trống rỗng vô hồn, nước mắt rơi lã chã, trong miệng thì phát ra tiếng khóc thê lương…
Tôi càng sốc hơn, lẽ nào, lẽ nào em đã nhận ra…em không còn là con người nữa sao?
Tôi đứng bên giường không dám đi lên an ủi em, chỉ có thể lắp bắp lên tiếng hỏi:
- C-chuyện gì xảy ra vậy? Tiểu Quỳ, chẳng lẽ em…?
Em hít mũi một cái, rồi từ từ nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT