Dưới cái nhìn ngơ ngác của mọi người, ta dần nhớ lại.

Cách đây rất lâu ta vô tình nhắc đến việc ta từng có một chiếc hộp nhạc mà ta rất thích.

Lúc ấy Lục Yên cẩn thận dò hỏi hộp nhạc là cái gì.

Ta nói đó là một chiếc hộp nhỏ, khi mở ra sẽ có một người nhỏ đang quay tròn nhảy múa trên đó, còn có cả nhạc nữa.

Nhưng ta cũng không để trong lòng, làm sao có thể tìm được vật hiện đại ở thời này chứ.

Tim ta rung động mạnh, ta xúc động xém phát khóc.

Ta không phải cây cỏ, sao có thể không cảm động chứ?

Nếu có thể, ta thà không có gì, chỉ cần Lục Yên được bình an.

Nhưng ta biết ta không thể làm gì được.

Nếu thật sự ngày đó xảy ra, ta sẽ đi cùng hắn.

Lục Yên bất giác bừng tỉnh, còn ở lớn tiếng khoe: “Các ngươi làm sao biết được hộp nhạc là gì.”

“Nương tử ta nói với ta, đó là một loại đồ chơi của Tây Dương.”

“Ta nói cho các ngươi biết, nương tử ta biết rất nhiều!”

“Nương tử ta cái gì cũng biết.”

Có tiếng xì xầm “muốn biết sủng thê là thế nào cứ nhìn Dực Vương”.

Sắc mặt Liên Nhi đen như đít nồi. Cuối cùng rời khỏi hoàng kim đài trong tiếng cười nhạo.

Trong lúc hỗn loạn, Yến quốc vương đột nhiên cười nhẹ:

“Dực Vương phi quả nhiên danh bất hư truyền.”

“Không uổng công ta ngàn dặm xa xôi mà đến, muốn cùng đại “Hoàng Thương” làm ăn.”

Nháy mắt, tất cả đều im lặng, nhìn ta với vẻ mặt khiếp sợ.

Mà ta đang siết chặt chén rượu trong tay.

Làm sao hắn biết được…

Lục Yên lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

“Nương tử! Nàng là “Hoàng Thương” trong truyền thuyết?”

Ta nghe thấy một sự run rẩy không thể nhận thấy trong giọng nói của hắn, tim ta đột nhiên chùng xuống.

Ta nhịn không được nhìn về phía Lục Yên. Ánh mắt hắn đầy kinh ngạc.

Ta im lặng. Biết được nương tử mà mình yêu thương lại giấu diếm chuyện lớn như vậy thì ai mà chịu nổi…

Ta cúi đầu, vừa định mở miệng, liền nghe thấy Lục Yên đột nhiên lớn tiếng khoe khoang:

“Ha ha ha!”

“Ta nói mà, tất cả các người đều vô dụng!”

“Ta hỏi các người, ai có được nương tử lợi hại như ta?”

“Ai!”

Mọi người có mặt…

Chỉ một câu đã động chạm toàn bộ người trong điện.

Nhìn thấy “Độc Cô Cầu Bại – Lục Yên” vẫn đang điên cuồng nói, mọi người tức giận không dám lên tiếng.

Hoàng thượng đành phải lên tiếng giải vây.

“Dực Vương phi đích thực là “Hoàng Thương” của Đại Lương.”

“Nhưng việc này vẫn luôn là bí mật, Yến Vương làm sao biết được?”

“Ngươi muốn kinh doanh gì ở đây?”

Yến Vương nhướng mày nói:

“Tất nhiên là ta có nguồn tin của riêng mình.”

“Còn chuyện kinh doanh… Thứ lỗi ta mạo muội, ta xin phép nói riêng với Dực Vương phi.”

Hoàng Thượng: “…Ta khuyên ngươi không nên.”

Lời còn chưa dứt, liền thấy Lục Yên đột nhiên đứng lên:

“Sao thế… Ở đây đông người không dám nói?”

Yến Vương…

Ta nhẹ nhàng túm ống tay áo Lục Yên, còn mới xúc động vì tình cảm mãnh liệt giờ hóa chân chó:

“Làm sao vậy? Nương tử có gì phân phó?”

Ta nhìn hắn trấn an rồi quay sang Yến Vương.

“Yến Vương, mời ra sau điện.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play