Sau điện không có ai, ta nhìn Yến Vương nói:
“Ngài nói được rồi!”
Đối phương nhìn trái nhìn phải rồi nói:
“Được rồi, nhưng người đợi ta tìm cây cột trước đã.”
“A! Cây này được nè!”
Sau đó Yến Vương chạy tới cây cột đó. Đứng yên, một tay chống eo, một tay chống cột, đôi mắt quyến rũ như lụa, mái tóc tung bay…
Múa một bài múa cột tầm mười năm phút.
Điệu múa đầy mê hoặc và quyến rũ.
Nhưng ta đã bị sốc!
Ta thậm chí còn muốn chạy trốn!
Cứu mạng ta! Quyển sách này toàn người trên giời xuống!
Khi ta đang choáng váng, đối phương cuối cùng cũng dừng lại, thở hổn hển nói:
“Chết tiệt, đây là nơi dành cho chó.”
“Nói ngắn gọn vì ta còn vài mẩu chuyện khác.”
“Ta biết ngươi xuyên sách, vì ta cũng vậy.”
“Hơn nữa, ta là tác giả.”
“Này này! Đừng làm vậy! Nếu đánh chết ta, Lục Yên sẽ chết!”
Sau khi xem ba màn múa cột, cuối cùng ta cũng hiểu ra sự thật.
Thì ra tác giả của cuốn sách này đã bị lập group anti hơn 600.000 thành viên vì lỡ để nam chính chết.
Sao đó vô tình vấp ngã mà xuyên vào sách.
Hệ thống cho hắn một cơ hội làm một nhân vật trong sách, thay đổi cốt truyện cứu sống nam chính. Chỉ như vậy, hắn mới có thể trở về thế giới ban đầu.
Cũng là hệ thống nói cho hắn, ta cũng xuyên sách.
Vì vậy, hắn đến gặp ta để thảo luận biện pháp.
Ta nghe xong im lặng một lúc:
“Ta chỉ có một câu hỏi.”
“Tại sao lại múa cột?”
Hắn im lặng một lúc rồi khó khăn nói:
“Hệ thống yêu cầu ta chọn một trong ba nhân vật để xuyên qua.”
“Người đứng đầu nước Yến nếu nói nhiều hơn ba câu thì phải múa cột.”
“Một người phải ăn cứt mũi mỗi ngày nếu không sẽ chết.”
“Một sát thủ sẽ bị săn đuổi suốt đời.”
Khóe miệng tôi giật giật:
“Ta hiểu rồi, nhưng khi ngươi viết cuốn sách này, ngươi có thấy hợp lý không?”
Yến Vương chưa kịp nói chuyện đã không nhịn được lại múa cột, vừa múa vừa thở hổn hển:
“Đang viết được nửa chừng thì ta trúng số.”
“Cho nên… ngươi biết đấy, ngươi phải hợp tác với ta, ta phải trở về thế giới của mình, để xài tiền!”
“Ta cũng không thể múa cột cả đời được.”
Từ những gì hắn nói, ta biết được trong năm ngày nữa, Lục Yên sẽ chết.
Chỉ cần chúng ta kiên trì vượt qua ngày đó thì cốt truyện sẽ thay đổi.
Theo cốt truyện, sáng hôm đó ta đang đến một ngôi chùa để dâng hương, trên đường gặp sát thủ, vì phá hỏng kế hoạch của chúng nên ta đã bị bắt cóc.
Và Lục Yên đã chết chỉ để cứu ta.
Vì vậy, miễn là ta ở nhà đến trưa ngày hôm đó là được.
Đúng lúc kế hoạch đã thống nhất thì cửa sau điện đột nhiên bị đẩy ra.
Thế tử Bình An Hầu ngã sõng soài ra đất.
Lục Yên đi theo phía sau bước vào đại sảnh.
Khi đó Yến Vương đang múa cột say mê.
Lục Yên và Thế tử cực kì sốc.
Thật lâu sau, Lục Yên nhịn không được mà hỏi:
“Ngươi đang làm gì vậy?”
Yến Vương đã hoàn thành động tác múa cột cuối cùng, bình tĩnh thở ra mà nói:
“Ta đang biểu diễn tài năng cho Dực Vương Phi xem.”
“Vương Phi, ngài ấy đột nhiên xông vào, nhất định là không tin tưởng người và ta.”
“Haizz… Ta vẫn luôn nghe nói Dực Vương rất yêu vợ, nhưng hôm nay ta lại thấy, cũng chỉ là lời đồn.”
Lục Yên bỗng nhiên lo lắng: “Ta không có! Ta không có! Ngươi đừng nói nhảm!”
“Nương tử, hắn nhất định là trả thù vừa rồi ta nói chuyện của hắn.”
“Nàng không được tin hắn!”
Sau đó Lục Yên nhìn quanh, cố tìm một lý do hợp lý. Cuối cùng, ánh mắt hắn rơi vào Thế tử.
Hai người nhìn nhau.
Thế tử trợn mắt lắc đầu dữ dội với Lục Yên.
Lục Yên gật đầu hài lòng nói: “Hiểu rồi.” Sau đó tự tin mà mở miệng:
“Đây là Thế tử Bình An Hầu, Thế tử nói người rất thích Yến Vương.”
“Người cứ đòi đi tìm Yến Vương, ta cản thế nào cũng không được nên đành đi theo.”
“Nương tử, không phải ta không tin nàng đâu.”
Thế tử: ???