Liên Nhi không biết nghe được ở đâu, ta cùng Lục Yên vẫn chưa viên phòng. Từ đó về sau, ả ta càng kiêu ngạo.

“Ai da, ngươi không thấy ánh mắt Vương gia nhìn ta đâu, cứ như đói khát lắm ấy.”

“Ai như Vương phi, cả thân của Vương gia cũng không chiếm được.”

“Vương gia chắc chắn sẽ phong ta làm Trắc phi, sau này mỗi ngày ngài đàn, ta hát.”

Ta vô cảm mà ngắt lời ả:

“Đừng nói nhảm nữa, thể hiện tài năng của ngươi đi!”

Liên Nhi rất thích khoe tài năng của mình, không nói hai lời liền khoe tài múa.

Thành thật mà nói ả ta múa rất đẹp.

Ít nhất ta có thể một bên thưởng thức điệu múa của ả, một bên gặm chân giò.

Liên Nhi nhảy không nổi nữa.

Liên Nhi muốn nổi điên.

Ta nói: “Ngươi có thể nhảy tiếp không?’’

“Ta còn 2 cái chân giò chưa gặm xong.”

Liên Nhi lập tức ủy khuất: “Ngươi dám đem ta ra làm trò tiêu khiển!”

“Khi Vương gia về, ta sẽ…”

Ta cũng đồng tình: “Chờ ngài ấy trở về, ngươi sẽ biết.”

“Ta có thể không phải là con người, nhưng hắn thật sự là một con chó.”

Gặm xong 66 cái chân giò, Lục Yên cũng trở về sau chặng đường dài mệt mỏi.

Trận chiến này có thể coi là thắng lợi hoàn toàn.

Hoàng thượng vui mừng hỏi hắn muốn được ban thưởng gì?

Lục Yên siết chặt dây cương, ghìm thẳng con ngựa, dang hai tay mà nói:

“Thần đệ muốn một vũ đài bằng vàng thật lớn! Có thể để cho một người nhảy múa thoải mái trên đó!”

Lời vừa nói ra mọi người liền ồ lên.

Mấy quan Ngự sử suýt nữa nắm đứt cả râu.

Kinh thành lại dậy sóng lần nữa.

“Không phải là tin đồn nữa, Vương phi thật sự thất sủng rồi.”

“Dực Vương điện hạ dùng chiến công đổi lấy một vũ đài bằng vàng.”

Khoé mắt Hoàng thượng run rẩy mà đáp ứng.

Đồng thời dự định năm ngày sau sẽ tổ chức cung yến, mừng Dực Vương thắng trận trở về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play