Lục Yên đi biên quan đánh giặc đã ba tháng, ta ngày ngày ăn chay cầu phúc.
Cho đến hôm nay, thị vệ của Lục Yên là Lục Nhất chạy vào với bộ dạng mệt mỏi bụi bặm.
“Hồi bẩm Vương phi, đây là Liên Nhi cô nương, Vương gia mệnh lệnh nô tài phi ngựa tám trăm dặm nhanh chóng đưa nàng ấy trở về từ biên ải.”
“Dặn dò Vương phi thu xếp cho nàng ấy.”
Nghe vậy, nữ tử có dáng vẻ mềm mại phía sau Lục Nhất ngẩng đầu lên khiêu khích:
“Đây là Vương phi à?”
“Về sau là tỷ muội với nhau, vậy nếu có gặp nhau bên ngoài, ta thấy không cần phải hành lễ nữa nhé!”
Tỳ nữ Tiểu Mai của ta đang đứng phía sau lập tức tiến lên tát ả.
“Chó mèo ở đâu cũng dám xưng huynh đệ với Vương phi?”
Ta “…”
Lục Nhất “…”
Tiểu Mai lập tức sửa lại:
“À không phải, xưng tỷ muội mới đúng.”
Đang tính thị uy tự nhiên lại thành mất mặt.
Tuy nhiên điều đó không ảnh hưởng đến Liên Nhi, ả ta tiếp tục bưng mặt quát:
“Ngươi dám đánh ta? Chờ Vương gia trở về ta nói ngài bán ngươi!”
“Vương gia rất thích xem ta múa Chưởng Thượng Vũ. Ngài đã nhìn không chớp mắt khi ta múa.”
Ta chợt hứng thú:
“Đó là vũ điệu gì vậy? Giải thích cho ta nghe sơ được không?”
Lục Nhất nghe không nổi nữa, tìm cách tránh đi. Nhưng cũng vì chủ tử mình mà khó chịu trong lòng.
Chưa đầy một canh giờ, tin tức đã truyền khắp kinh thành.
Dực vương điện hạ gấp gáp đưa về một nữ tử.
Vương phi cuối cùng cũng thất sủng!
Tiểu Mai an ủi ta: “Vương phi người đừng nóng giận.”
Ta bình tĩnh nói: “Ta giận chỗ nào?”
“Ta. Căn. Bản. Không. Có. Giận!”
Tiểu Mai chỉ vào đống xương trên bàn.
“Hai lần phủ định nghĩa là khẳng định.”
“Còn nữa, người đã ăn ba cái chân giò rồi, còn nói là ăn chay cầu phúc.”
“Thịt trong miệng, Phật trong tim, ngươi biết không!”
Sáng sớm hôm sau, Hoàng Thượng vội vàng triệu ta vào cung.
Ta đứng cách một nửa chính điện, chân thành trao đổi:
“Trẫm nghe nói, A Yên đưa về một cô nương! Ngươi đừng nóng giận nhé!”
“Cái gì?! Hoàng Thượng nói gì, thần nghe không rõ! Thần có thể lại gần một xíu không?”
“Không được! Ngươi đừng tới đây! Trẫm sợ! Đừng bao giờ cho A Yên biết hai ta lén gặp nhau!”
Ta “…”
Cuối cùng ta với Hoàng Thượng phải nói lớn tiếng đến khàn cả giọng mới xong câu chuyện.
“Lục Yên tuy không ra gì nhưng cũng đừng vì nó mà cắt đứt lương thảo của tiền tuyến.”
Đúng vậy, Trong sách Thẩm Tích Văn rất giỏi kinh doanh, ta vừa vặn kế thừa ưu điểm này.
Cho đến hôm nay, một nửa doanh nhân giàu có của Đại Lương đều đang kiếm ăn dưới tay ta.
Mà ta với Hoàng Thượng cũng đạt được giao dịch. Ta cung cấp tiền bạc và lương thực cho Đại Lương. Hoàng Thượng tạo điều kiện cho ta làm ăn, phong ta làm “Hoàng Thương” [Thương nhân của Hoàng gia].
Tất nhiên, tất cả đều được thực hiện trong bí mật.
Chỉ có Hoàng Thượng và vài người tâm phúc của ta biết.
Thậm chí Lục Yên cũng không biết.
Tất cả mọi người đều biết có một vị “Hoàng Thương” của Đại Lương. Nhưng không ai biết đó là ai.