Tôi và Bàn Tử xuống chân núi Mặc Thoát, vào quán ăn kia, Bàn Tử gọi một phần gà nồi đá cho tôi.
Hắn nằng nặc đòi thế.
Tôi không biết ý đồ của hắn, nhưng Bàn Tử rất kiên trì. Đến khi canh gà được đưa lên, vừa ngửi tôi đã biết, Hỉ Lai Miên thua rồi.
Canh gà đó thơm nồng nàn có thể lập tức khiến người ta thèm ăn, phải biết trước giờ tôi ở Mặc Thoát đều không có hứng ăn, ăn không được nhiều.
Nhưng canh gà rất trong, theo lý mà nói, nhà hàng ở đây nấu ăn đều coi trọng vị và lượng, không quan tâm đến hình thức. Nhưng canh gà này vô cùng trong, tôi không tin trong này được xử lý đặc biệt, vậy có nghĩa là, nồi canh gà này múc ra đã trong như vậy rồi.
Bàn Tử nhất định bắt tôi ăn thử một miếng, tôi húp một ngụm canh, vị thuốc và vị tươi vô cùng đặc biệt. Bình thường mà nói, vị tươi là do axit amin đem lại, nhưng vị thuốc từ sâm tuyết phật thủ(1) được cho vào đã nâng vị tươi lên một bậc, vì thế vị tươi này rất khác biệt với vị tươi bình thường ở Giang Nam.
Người Hàng Châu và người Phúc Kiến khẩu vị nhạt, nước lọc luộc tôm, thêm ít giấm, là có thể ăn được vị tươi. Nhưng nếu là người có khẩu vị nặng, sẽ cảm thấy rất xa lạ với vị tươi này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play