Muốn dẫn nước nóng từ suối bên trong ra ngoài, thực ra vật liệu tốt nhất không phải gỗ, mà là trúc.
Địa phương Mặc Thoát có trúc, tên là trúc vuông Mặc Thoát. Tôi và Bàn Tử được một người địa phương dẫn đến một nơi có trúc, tôi ngắm trúc, trong lòng có một cảm giác vô cùng không lành, bởi vì thứ này trông không giống trúc bình thường. Tôi lấy điện thoại ra tra thử, quả nhiên, là trúc vuông Mặc Thoát, hơn nữa còn được liệt vào “Sách đỏ của Liên minh Bảo tồn Thiên nhiên Quốc tế”, bảo vệ ở mức độ nguy cơ.
Suýt chút nữa là đi tù rồi, tôi thầm nghĩ, cùng Bàn Tử lên mạng điền bảng biểu, xin bảo vệ khu vực này, sau đó quỳ lạy mấy cây trúc, lặng lẽ rời đi.
Trong vùng tuyết, trước khi làm việc gì cũng phải cân nhắc, dù sao mọi thứ ở nơi này chúng tôi đều không quen thuộc.
Tài xế địa phương bảo chúng tôi đến làng Bối Băng mua trúc, trúc ở đó rất nhiều chủng loại, có rừng trúc kinh tế. Chúng tôi ngồi xe máy qua đó, mua được đằng trúc dùng đan lát to bằng cổ tay, hai người cột lên xe máy, chạy về cứ như Don Quijote.
Bàn Tử gọi mấy du khách trong chùa, chính là kiểu vừa công tác vừa du lịch, mê hoặc bọn họ với thù lao 100 đồng một ngày, bắt đầu làm công cụ dẫn nước đơn giản. Trước là chuyển đá lên, làm một máng nước bằng đá, sau đó chèn trúc vào, bẻ đốt bên trong, từng đốt từng đốt nối liền, dùng bùn vàng (chính là bức tường lúc trước, dùng nước hòa tan thành bùn trở lại) để trét kín. Làm xong, Bàn Tử thả một đầu vào suối nước nóng, một đầu đưa vào một hố tuyết lớn.
Hố tuyết này nằm ở phía dưới không xa cái hang kia, rộng ước chừng hơn 30 mét vuông, từ bên dưới leo lên núi, sẽ đi qua hố tuyết trước.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT