Thập niên 70: Xuyên thành cô vợ lười biếng trong văn niên đại

Chương 1.2


2 tháng

trướctiếp

Nếu nói “cơ duyên” để Chu Vân Mộng xuyên sách là do siêu thị cúp điện rồi bị người đẩy té ngã đến hôn mê, thì “cơ duyên” của cơ thể này chính là vào hai ngày chuẩn bị trước khi thu hoạch vụ thu.

Mẹ chồng kêu nguyên chủ ở nhà phụ trách nấu cơm, những người còn lại bao gồm chị dâu hai đang mang thai tất cả đều xuống ruộng làm việc.

Nguyên chủ không đồng ý, theo thói quen lại khóc lại nháo, chỉ biết lên án:

“Tôi sao lại xui xẻo như vậy, chồng còn chưa kịp ăn tiệc cưới đã bỏ đi mất hút làm nhiệm vụ, đi ra cửa phải chịu người ta cười nhạo. Quân nhân bảo vệ quốc gia thì có ích gì, tôi ở nhà chịu khi dễ, trời tuyệt đường sống sao!”

“Chồng mỗi tháng đều gửi tiền trợ cấp về nhà, số tiền ấy đủ cho hai vợ chồng chúng tôi kiếm công điểm cũng thừa, tam phòng nhà tôi cũng vì trong nhà kiếm tiền, dựa vào cái gì còn bắt tôi đi làm việc chứ?”

Thu hoạch vụ thu là việc lớn, mẹ Lâm ngày thường thấy nguyên chủ khóc nháo đều bỏ qua nay kiên quyết không đồng ý, nguyên chủ dứt khoát dùng chiêu tàn nhẫn, trực tiếp đâm đầu vào cột tường.

Ai biết đâu không khống chế tốt lực đâm, đầu đụng vào cột sau, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Người nhà họ Lâm hoảng loạn dùng xe bò đẩy nguyên chủ đi sở y tế xem qua, mua thuốc tiêu sưng liền đưa về phòng.

Người vừa làm trò khiến người nhà họ Lâm sốt ruột, ai cũng không biết ngày hôm sau tỉnh lại đã đổi “người”.

 Chu Vân Mộng: ….

Nghĩ xong, Chu Vân Mộng sờ sờ cái trán băng bó của mình, vải băng thô ráp, thi thoảng nhói lên một cái.

Ngày đầu tiên cô trốn ở trong phòng không đi ra ngoài, chừng nào chưa chải vuốt xong ký ức của nguyên chủ, cô sợ tiếp xúc với người nhà họ Lâm chưa được mấy giây đã lòi thân phận.

Cơm ba bữa đều được người nhà họ Lâm mang tận phòng, một cái bánh bột ngô, hai bát cơm khoai lang đỏ, thêm rau xanh xào mỡ lợn. Chắc là thấy nguyên chủ bị thương nên cố tình nấu, cơm nhiều hơn khoai, nhưng cháo nấu một nửa là gạo lức, vị cũng không ngon lắm.

Cô loáng thoáng nghe được bên ngoài ba đứa cháu trai nháo nhào muốn ăn, còn mẹ Lâm quát mắng.

Ngày hôm qua trừ việc sửa sang lại ký ức nguyên chủ, Chu Vân Mộng ở trong phòng cũng thử tìm cách trở về, nhưng đều thất bại.

Cô biết hẳn là mình phải ở lại nơi này sinh sống rồi.

Đến hôm nay cô vẫn chưa bước chân ra ngoài, tính toán xem sau này tính như thế nào đây.

Xét năng lực, Chu Vân Mộng cô đồng ý với suy nghĩ của nguyên chủ.

Nếu tính hai vợ chồng là một, tam phòng cấp Lâm gia trợ giúp không thể kém so với đại phòng nhị phòng xuống ruộng kiếm công điểm, thậm chí còn nhiều hơn, đây cũng là lí do bất đắc dĩ  người nhà họ Lâm mặc kệ nguyên chủ lười biếng.

Chẳng sợ bọn họ trong lòng có ý tưởng khác. Nhưng hiện tại cô đã xuyên thành nguyên chủ.

Thời đại này chỗ nào cũng cần thư giới thiệu, cô xuyên sách đến nơi trời xa đất lạ, huống hồ quân hôn không dễ ly hôn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp