Thập niên 70: Xuyên thành cô vợ lười biếng trong văn niên đại

Chương 1.1


2 tháng

trướctiếp

Mùa thu 1973, đại đội sản xuất Nam Thành, Hồng Kỳ, công xã Thanh Hà hôm nay náo nhiệt hẳn lên.

Trong thôn đang ra sức ở vụ thu hoạch mùa thu trước khi mổ lợn, từng nhà chia việc cho nhau, phòng lúc lao động gặt lúa lại không có sức lực.

Hôm nay, người xuống ruộng trên mặt đều mang theo nụ cười, ngóng trông chạng vạng tan tầm về nhà có thể ăn được chút thịt.

Người nhà họ Lâm cũng không khác lắm, vợ lão nhị Lâm gia La Mẫn đang mang thai năm tháng cũng xuống ruộng làm việc, đến 4 giờ chiều liền về nhà trước chuẩn bị nấu cơm.

Nghĩ đến hôm nay mới vừa chia thịt, mẹ chồng cho phép đêm nay làm một nửa, vị thơm của thịt dường như đã ở trong miệng lan tỏa, La Mẫn không khỏi nuốt nước miếng, đi nhanh vài bước.

Đẩy cửa, bên trong im ắng, bọn nhỏ chắc hẳn đều chạy ra ngoài chơi, còn chưa trở về.

La Mẫn ghé mắt về hướng tam phòng, đêm qua sự việc kia quá dọa người, hôm nay lại im lặng như tờ, nàng lắc đầu, vào bếp đi nấu cơm.

………….

Tam phòng bên này, hai ngày này, Chu Vân Mộng vẫn luôn súc ở trong phòng, không đi ra ngoài.

Trong phòng bày màn treo giường rất có cảm giác niên đại , tủ quần áo bằng gỗ cùng một bàn làm việc, mặc kệ là tranh treo trên tường hay là bình tráng men trên bàn, đều chứng minh rõ mình xuyên qua,đúng hơn là xuyên sách.

Chu Vân Mộng là một tác giả mạng toàn thời gian tại nhà, ngày thường có thể không ra khỏi cửa thì chắc chắn sẽ không đi, đói thì gọi cơm hộp, việc nhà có robot lo liệu, ngay cả đồ dùng sinh hoạt trong nhà hàng ngày cũng là đặt shipper giao tận nơi..

Hiếm khi được tâm trạng tốt cô liền đi dạo siêu thị gần nhà, cô cầm giỏ mua sắm bước xuống thang cuốn tự động để chuẩn bị đi xuống lầu tính tiền thì siêu thị cúp điện.

Nháy mắt xung quanh đen kịt, âm thanh hoảng loạn bao trùm, Chu Vân Mộng chỉ cảm giác bị người đẩy một cái, liền ngã về phía trước, đầu đau xót nhói lên.

Chu Vân Mộng:...

Trước khi hôn mê cô chỉ có một suy nghĩ: “Mẹ nó. đáng lẽ không nên ra cửa! Trực tiếp lãnh cơm hộp không thơm hơn sao!”

Tỉnh lại sau phát hiện chính mình xuyên sách, xuyên thành người qua đường Giáp xuất hiện đúng bảy lần trong cuốn tiểu thuyết niên đại mình đọc trước đó không lâu, mỗi lần xuất hiện đều là dáng vẻ ham ăn lười làm qua miệng mọi người, làm nền cho tính cách tốt đẹp của nữ chủ.

Chu Vân Mộng lúc đọc tiểu thuyết, cũng không để ý lắm nhân vật người qua đường trùng tên với mình, rốt cuộc cả truyện 88 nghìn chữ cũng chỉ xuất hiện bảy lần, mỗi lần tả qua loa hai ba mươi chữ.

Nhiều nhất cũng chỉ cảm thán một câu: Không hổ là trùng tên, lười y như đúc!

Đến nỗi tại sao nhớ rõ là bảy lần, cũng là do duyên phận trùng tên thuận tiện đếm đếm lên thôi.

Xuyên sách rồi, tiểu thuyết trở thành thế giới thật, Chu Vân Mộng kế thừa ký ức của nguyên chủ . Vốn là người qua đường lên sóng được có 7 lần, nay lại có cuộc đời chân thực.

Sắp xếp lại ký ức của nguyên chủ xong , Chu Vân Mộng cũng phải cảm thán một câu: Vứt bỏ đạo đức  cùng xuất thân căn chính miêu hồng của mình thì không nói, nguyên chủ cũng đủ thông minh, mọi chuyện làm đều có trật tự logic, xác thật cũng làm chính mình sống đủ dễ chịu.

Là khuê nữ nhỏ nhất nhà, lại có người mẹ bất công thương yêu, dựa vào việc đọc sách không phải xuống ruộng kiếm công điểm, cũng không làm việc nhà mà nỗ lực học tới cao trung.

Quan trọng là nguyên chủ còn biết đem thuộc tính lười của mình giấu đi, trừ người trong nhà, bên ngoài cũng không ai biết!

Tới tuổi gả chồng, nguyên chủ dựa theo tiêu chuẩn của mình ngàn chọn vạn tuyển, nhìn trúng Lâm Tân Bình đang tham gia quân ngũ, ngày thường không ở nhà, cha mẹ Lâm gia lại hiền lành, hai chị dâu cũng đều là người thành thật.

Vì thế nguyên chủ cùng mẹ mình lừa gạt bà mối, làm mai thành công gả cho Lâm Tân Bình. Nguyên chủ là lười thật, cũng “Thông minh”.

Ngày kết hôn, chú rể Lâm Tân Bình nhận được nhiệm vụ khẩn cấp, tiệc rượu đều chưa ăn đã vội vàng rời đi rồi.

Việc này rơi vào trên người cô dâu nào cũng đều không dễ chịu, nguyên chủ trực tiếp dựa vào điểm này khóc lóc một hồi, hơn nữa có mẹ ruột thêm dầu vào lửa, bắt cha mẹ chồng Lâm gia đáp ứng không cần mình xuống ruộng làm việc.

Dù sao giấy hôn thú đều đã lấy, thời buổi này cũng không có ly hôn.

Tiếp theo lại bắt lấy phòng ở mới xây dựng của Lâm gia, phòng này hơn nửa là  dùng tiền trợ cấp Lâm Tân Bình gửi về nhà, lại khóc lại nháo, ở nhà việc nấu cơm, rửa chén, quét tước vệ sinh chờ mọi người làm.

Gả đến Lâm gia không được mấy ngày, ngày tháng sinh hoạt thải mái của nguyên chủ lại bắt đầu rồi.

Nguyên chủ cũng biết cha mẹ chồng ngày càng bất mãn, hai người chị dâu trong bóng tối mắng mình không ít, nhưng cô không thèm để ý.

Dù sao đã gả tiến Lâm gia rồi, không cần giống như trước kia giấu diếm thói lười, giữ gìn thanh danh để gả chồng, xấu tốt gì đó bây giờ lộ ra ngoài hết cả.

Trong thôn cũng từ từ truyền ra tiếng gió, đều biết cô vợ thứ ba nhà Lâm gia đặc biệt lười.

Ngay cả cháu trai cháu gái Lâm gia buổi sáng đều sẽ đi ra ngoài cắt cỏ heo, kiếm một hai công điểm, nguyên chủ thì một công điểm đều không có kiếm, ở nhà có thể ngồi thì tuyệt đối không đứng, ngay cả lọ đựng dầu đổ đều lười đỡ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp