19.
Từ đây đến chỗ hung thủ chỉ có vài bước chân nhưng tôi đi bộ lại vô cùng khó khăn.
Không biết có phải do mất máu quá nhiều và không cung cấp đủ oxy nên toàn bộ đầu tôi đều tê dại.
Không đúng, chắc chắn có chỗ nào không đúng..
Khi Nhiên Nhiên rời khỏi nhà, tôi lập tức đuổi theo, kết quả là con bé lại đến trước tôi.
Làm sao chiếc kẹp tóc lại rơi ở cầu thang được Làm thế nào Nhiên Nhiên lấy được con dao găm và giết chết hung thủ.
Ngoài ra, rõ ràng trong phòng chỉ có hai chúng tôi và hung thủ, vậy ai là người đã cắt dây thắt lưng đang trói hung thủ...
Quá nhiều sự việc không thể nghĩ ra khiến đầu tôi như sắp vỡ ra.
“Bố đã lấy được con dao găm chưa?”
Tiếng Nhiên Nhiên thúc giục khiến tôi bừng tỉnh.
Thể lực của tôi vốn đã kiệt quệ rồi, nếu lại phát sinh sự việc ngoài ý muốn nữa, tôi nghĩ tôi sẽ không thể chống đỡ nổi.
Nếu tôi có một con dao trong tay thì ít nhất tôi cũng có vũ khí...
Tôi ở trên người hung thủ tìm kiếm nửa ngày. Nhưng trên cổ hắn chỉ còn một cái lỗ đang rỉ máu.
Con dao găm đâu?
Tôi lấy điện thoại ra định dùng đèn chiếu vào nhưng vô tình liếc thấy tin nhắn WeChat.
"Chồng, cô gái đó không phải Nhiên Nhiên! Mau gọi lại cho em!"
20.
“Bố yêu quý, bố đã tìm thấy con dao găm chưa?”
Phía sau vang lên âm thanh âm trầm của cô gái.
Tôi nhanh chóng cất điện thoại đi.
"Vẫn chưa. Bố sẽ nhanh tìm được thôi. Hãy đợi một lát nhé?"
Cô gái không trả lời.
Chỉ là khi tôi vừa định bước qua xác hung thủ thì con dao găm đã đâm vào bụng tôi.
"Ông căn bản không muốn giết người, đúng không? Con dao găm ở ngay dưới chân ông, ông chỉ cần nhặt nó lên rồi giết hắn. Như vậy mọi chuyện sẽ ổn thôi. Thật tuyệt vời."
Cô ta dùng giọng điệu bình tĩnh để nói chuyện. Con dao găm được rút ra khỏi cơ thể tôi.
Tôi không cảm thấy máu chảy ra, có lẽ máu trong cơ thể tôi không còn nhiều nữa.
"Cô không phải là Nhiên Nhiên, cô rốt cuộc... là ai?"
Tôi dùng chút sức lực cuối cùng của mình, nhấc điện thoại lên và chiếu thẳng vào mặt cô gái.
Tôi phát hiện, mình căn bản không thể nhận ra cô ta.
Trên khuôn mặt đẫm máu của cô ta có một sự bình tĩnh đáng sợ.
"Mạng của ông cũng dai đấy, lâu như vậy mà vẫn chưa chết nhưng... hiện tại không còn quan trọng nữa, ông sẽ không còn sống được bao lâu nữa đâu."
Sau đó, cô ta nhặt chiếc điện thoại từ dưới đất lên.
Liếc nhìn màn hình.
"Haha, đúng là chỉ có mẹ hiểu con gái, đâu giống như người cha như ông, suýt chút nữa làm chuyện đó bằng chính tay mình..." Cô ta dừng lại, đột nhiên bật khóc, "Chú cảnh sát! Cứu với! Có người đang muốn giết cháu! Cứu cháu với! Cứu mạng!"
Sau khi cúp điện thoại, cô ta mới lấy lại bình tĩnh.
"Cảnh sát sẽ phải mất ít nhất hai mươi phút mới tìm ra được nơi này... Làm thế nào để vượt qua khoảng thời gian nhàm chán này nhỉ? Hay là để tôi kể cho ông nghe chuyện xưa nhé?"
21.
Tên cô ấy là Tử Huyên.
Nói chính xác thì tên hung thủ đã đặt cho cô cái tên này.
Khi quen biết vào năm đó, gã hung thủ 40 tuổi. Một ly trà sữa, một vài câu nói, hung thủ đã thành công gieo vào trong lòng Tử Huyên một hạt giống.
"Con có muốn có bố không?"
Nhiên Nhiên nói đúng, Tử Huyên là trẻ mồ côi.
Làm sao một đứa trẻ mồ côi có thể là đối thủ của một gã luật sư trung niên.
Lần thứ ba gặp lại, Tử Huyên trở thành "con gái" của hung thủ.
Kể từ ngày đó, Tử Huyên không còn phải ghen tị với các bạn cùng lớp khi họ có quần áo mới nữa, cô có điện iPhone của riêng mình, có rất nhiều tiền tiêu vặt.
“Bố” còn chu đáo đăng ký cho cô một lớp học người mẫu.
Nhưng không lâu sau, cô nhận ra có điều gì đó không đúng, “Bố” luôn yêu cầu cô đưa những người mẫu trẻ khác đến làm khách mời.
So với những đứa trẻ được cha mẹ che chở, Tử Huyên hiểu rằng “chú vừa ôm, rồi còn sờ bụng” không phải là những hành động thân mật mà người bình thường nên có.
Tử Huyên muốn chạy trốn, nhưng “Bố” nói với cô rằng ông ta đã lưu lại mọi bằng chứng, nếu ông ta bị bắt thì Tử Huyên cũng sẽ bị đưa đến Trung tâm cải tạo trẻ vị thành niên.
Cả đời cô đều không thể chạy trốn.
Vì vậy, cô chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, dù sao các bạn cùng lớp đều còn trẻ nên họ chưa thể hiểu rõ được những hành vi nào được phép, những hành vi nào không.
Cô thậm chí còn tận mắt chứng kiến “Bố” dùng tấm đệm để ngăn một bạn cùng lớp khóc suốt đêm.
"Ông biết không? Tôi thực sự ghét ông ta, nhưng thời gian trôi qua, tôi bắt đầu quen dần, thậm chí còn có ý định muốn hiểu rõ ông ta. Mãi sau này, khi tôi đưa bạn cùng lớp về nhà... tôi thế mà cực kỳ hưng phấn, còn sẽ suy đoán xem hôm nay ông ta sẽ dùng cớ gì để lừa gạt bạn học."
22.
Thói quen, là một điều gì đó vô cùng đáng sợ. Không chỉ có Tử Huyên thay đổi mà cả hung thủ cũng thay đổi.
Hung thủ ngày càng trở nên biến thái, hắn không còn thỏa mãn với việc phải đi lừa gạt nữa, hắn muốn kích động, muốn cưỡng gian.
Đối với một cô gái mà nói sự đe dọa cùng những món quà nhỏ có thể giải quyết hầu hết mọi vấn đề.
"Ông chắc chắn muốn hỏi, nếu không “thu phục” được thì sao? Haha, ông vừa thấy đấy, mọi thứ không thể “thu phục” được đều biến thành tượng sáp... Hehe, đó là ý tưởng của tôi, thông minh quá."
Tử Huyên và hung thủ tuy được gọi là cha con nhưng họ chưa bao giờ sống cùng nhau.
Một khi có cô gái nào muốn báo cảnh sát thì họ sẽ phân công nhau ra hành sự.
Tử Huyên sẽ mời cô gái đó đi chơi riêng rồi đưa cô ấy vào một căn phòng bí mật. Sau đó, Tử Huyên sẽ hóa trang rồi dọn vào nhà cô gái với lý do bị “xâm hại”.
Tử Huyên sẽ bắt chước ngữ điệu của đối phương, quấn mình ở trong chăn, chắc chắn sẽ không bị phát hiện.
Cuối cùng, hung thủ sẽ đe dọa cha mẹ cô gái, lúc đó Tử Huyên sẽ nhân cơ hội bỏ trốn, tạo ảo giác trốn khỏi nhà…
Nghe đến đây tôi gần như tắt thở.
"Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên, con bé..."
"Đừng nóng vội, tiếp theo hãy nói về Nhiên Nhiên, tôi, bạn thân của Nhiên Nhiên."
23.
Tử Huyên nói.
Cô ta chưa bao giờ thấy một cô gái nào đơn thuần và tốt bụng như Nhiên Nhiên.
"Cậu ấy thông minh xinh đẹp, mấu chốt là cậu ấy có cha mẹ yêu thương mình, cho nên... cậu ấy sẽ không bị mua chuộc bởi những món quà nhỏ nhặt, và cậu ấy cũng biết cách tự bảo vệ mình."
"Vậy mà cô còn..."
"Câm miệng!", Vẻ mặt của Tử Huyên trở nên dữ tợn.
“Tôi thực sự hâm mộ cậu ấy, thật lòng đấy, nhưng cậu ấy không nên luôn khoe khoang trước mặt tôi. Bố cậu ấy chiều cậu ấy như thế nào, mẹ cậu ấy yêu cậu ấy ra sao… Buồn cười nhất là tôi vì muốn tránh né sự nổi bật nên một tháng không đi học nên cậu ấy cho rằng tôi mất tích, còn muốn cứu tôi….. Hahahaha, cứu tôi, tốt, là cậu ấy tự tìm đến!”
Tôi không biết những gì Tử Huyên nói là thật hay giả. Nhưng trong miệng cô ta, thì Nhiên Nhiên là một kẻ ngốc không có đầu óc, còn thực sự muốn cứu cô ta!
Kết quả là Nhiên Nhiên trở thành con mồi của hung thủ. Để có được Nhiên Nhiên, hung thủ thậm chí còn tặng cho Tử Huyên một phần thưởng mà cô ta không thể từ chối.
"Ông biết không? Ông ta nói chỉ cần bắt được Nhiên Nhiên thì ông ta sẽ chính thức nhận nuôi tôi... Ông không biết ông ta giàu cỡ nào đâu, mười đời của tôi cũng không kiếm được nhiều như vậy."
Nói đến đây, Tử Huyên tách đôi môi đỏ tươi của mình ra.
"Nhiều tiền như vậy... Tôi không muốn đợi dù chỉ một ngày."
24.
"Cô ấy không phải muốn cứu tôi sao? Vậy thì phải cứu đến cùng."
Vào đêm nhận được lời hứa hẹn, Tử Huyên đã lừa Nhiên Nhiên đến nhà của hung thủ.
Ngày hôm sau, hung thủ liền đưa cô ta đi làm thủ tục nhận con nuôi.
Hung thủ rất đắc ý vì nghĩ rằng chính hắn đã nhận nuôi một kẻ đồng lõa tùy hắn sai bảo. Chính hắn cũng không biết rằng, trong vài năm qua kẻ đồng lõa dưới sự ảnh hưởng của hắn đã sớm biến thành một con ác quỷ rồi.
Một con quỷ có thể ăn tươi nuốt sống hắn ta.
"Một mình tôi tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, tôi cần một người trợ giúp, không, chính xác là một kẻ chết thay. Nghĩ tới nghĩ lui, ông chính là người thích hợp nhất."
Theo kế hoạch, Tử Huyên đáng lẽ phải trốn thoát khi vợ tôi cùng với hung thủ có xảy ra “dây dưa”.
Nhưng cô ta không hề nhúc nhích, vẫn luôn nghe ngóng động tĩnh ở ngoài cửa. Cho đến tận khi tôi quay trở về.
Cô ta nhìn thấy phản ứng của tôi qua khe cửa và biết rằng tôi sẽ không nuốt cơn giận này.
Vì vậy, khi tôi đang tắm, cô ta đã bỏ thuốc ngủ vào cốc nước.
Không nhiều nhưng đủ làm cho toàn thân thể tôi mệt mỏi, cũng tạo cho tôi ảo giác rằng “con gái tôi muốn đi trả thù.”
Cô ta thậm chí còn lấy đi con dao găm của tôi, muốn dùng nó làm hung khí để giá họa cho tôi.
Để tránh cho tôi nghĩ rằng cô ta vẫn chưa đến, vì thế cô ta đã mang những chiếc kẹp tóc mà Nhiên Nhiên cho cô ta ném ở cầu thang.
Cùng lúc đó cô ta cố tình gọi tôi hai lần chỉ vì sợ tôi cùng hung thủ không thể “giải quyết” được nhau.
“Một cô gái có một người cha yêu thương thật là tốt. Đáng tiếc con gái không có đầu óc, cha cũng là một kẻ ngu ngốc.”
"Cô! Cô sẽ không thực hiện được kế hoạch đâu. Cảnh sát sẽ điều tra rõ mọi chuyện..."
"Đừng có nằm mơ nữa, hắn ta đã chết rồi, ông cũng sẽ chết trước khi cảnh sát đến. Đến lúc đó trong phòng chỉ còn lại một mình tôi còn sống... Ông nói xem, bọn họ sẽ tin ai?"
Tử Huyên thong thả ung dung đứng dậy.
Cô ta đi đến trước mặt rồi dùng chân đạp lên mặt tôi: "Ông không thể di chuyển được đúng không? Nhân lúc còn tỉnh táo thì hãy hồi tưởng lại một chút hồi ức ở đời này đi. À, nhân tiện, trước khi cảnh sát đến, ông vẫn cần giúp tôi giết một người... Đừng nhìn tôi như vậy, chẳng phải lúc xuống lỗ rồi thì hai người vẫn là cha con sao. Hahaha..”