15.

"Nhiên Nhiên! Nhiên Nhiên!"

Cũng giống như lần trước, con gái tôi lại biến mất trong chính căn phòng này.

Cũng may lần này trong tay tôi có điện thoại di động nên tôi đã bật đèn pin và tìm kiếm xung quanh.

Sau đó, không biết từ lúc nào tôi phát hiện ra con gái tôi vậy mà bước qua xác hung thủ rồi chui vào trong tủ.

Con bé quay lưng về phía tôi rồi đứng đó ngơ ngác như một bức tượng.

"Nhiên Nhiên! Con đang làm gì vậy? Mau ra ngoài!"

Cái tủ rất nhỏ, còn tôi thì không muốn bị mắc kẹt ở trong đó nữa.

Vì vậy tôi đứng ở bên ngoài gọi con bé, nhưng sau khi gọi mấy lần, con bé vẫn không hề cử động.

"Bố, nhìn kìa." Nhiên Nhiên nói.

“Nguy hiểm! Mau ra ngoài...”. Tôi lo lắng đến mức giơ điện thoại lên.

Phạm vi của ánh sáng được mở rộng và tôi nhìn thấy được bàn chân.

Một đôi, hai đôi...

Tôi nhìn thấy bốn đôi giày.

16.

Căn phòng rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.

Nhưng căn phòng cũng rất lớn, lớn đến mức có thể giấu đi những tội ác kinh khủng nhất thế gian.

Khi tôi chui vào, giơ điện thoại lên quay một một vòng.

Tôi đã nhìn thấy bốn người đứng im không nhúc nhích.

KHÔNG.

Nói chính xác hơn, họ không phải là con người. Đánh giá từ phản quang của làn da cho thấy họ là tượng sáp.

Hung thủ vậy mà lại giấu tượng sáp trong một căn phòng bí mật ở trong nhà.

Căn phòng bí mật không có cửa sổ và mùi ở bên trong thì không dễ chịu.

Dù chỉ là những tượng sáp bất động nhưng tôi vẫn thấy chúng thật đáng sợ.

Tôi tóm lấy Nhiên Nhiên và chuẩn bị rời khỏi nơi này.

"Đây đều là... bạn học lớp người mẫu của con."

17.

"Cộp!"

Chiếc điện thoại rơi xuống đất.

Tôi nhớ ra rồi.

Bạn cùng lớp…

Nhiên Nhiên có một người bạn cùng lớp tên là Tử Huyên.

Tôi đã gặp con bé vài lần, con bé bằng tuổi với Nhiên Nhiên và cũng là một cô bé xinh đẹp với mái tóc dài.

Nhưng tôi không thích con bé, bởi vì tôi luôn cảm thấy ở cô gái này có điều gì đó rất khó diễn tả.

Khoảng một tháng trước, Nhiên Nhiên nói với tôi rằng Tử Huyên đã mất tích.

Con bé lo lắng đến mức muốn gọi cảnh sát. Nhưng đã bị tôi ngăn lại.

Tôi nói với con gái rằng cho dù có chuyện gì xảy ra thì bố mẹ của Tử Huyên cũng sẽ là người gọi cảnh sát, con bé không cần phải lo lắng quá.
Nhiệm vụ của con chính là chăm chỉ học tập.

Một tuần trước, lúc đi làm về tôi thấy con bé đang làm bài tập. Nhưng tôi vừa đẩy cửa vào thì con bé đã nhanh chóng thu dọn đồ đạc trên bàn.

Tôi có hỏi con bé nhưng con bé không chịu đưa ra còn nói không liên quan gì đến tôi.

Tôi rất tức giận nên đã mắng vài câu nhưng không ngờ lại khiến con bé khóc.

"Bố, con đã kiểm tra rồi. Tử Huyên là trẻ mồ côi...cậu ấy không có cha mẹ. Nếu chúng ta không tìm cậu ấy, cậu ấy có thể..."

Ngày hôm đó, tôi cùng con gái đã nói chuyện rất nhiều.

Con bé kể rằng Tử Huyên là bạn thân nhất của nó và con bé cũng mang rất nhiều đồ vật yêu thích tặng cho Tử Huyên.

Nhìn thấy sự lo lắng của con bé nên tôi đành phải an ủi con và nói cuối tuần sẽ đưa con bé đi đến đồn công an báo án.

Kết quả là chưa đến cuối tuần thì con gái tôi đã bị xâm hại.

Nghĩ tới đây tôi thấy hối hận vô cùng.

Nếu tôi gạt bỏ định kiến của mình và gọi cảnh sát sớm hơn thì có lẽ những chuyện này đã không xảy ra…

Đợi một chút.

Bây giờ tôi mới phản ứng lại, con gái nói đây đều là bạn cùng lớp người mẫu của con bé.

Mà Tử Huyên lại mới mất tích, vậy những bức tượng sáp này chẳng phải là….
Người thật?

18.

Chẳng trách vừa rồi mùi hương ở trong phòng rất khó chịu. Đó rõ ràng là mùi hôi thối tỏa ra từ dầu sáp.

"Nhiên Nhiên, đi thôi! Ra khỏi đây."

Tôi đặt điện thoại xuống, không dám lại gần xem những bức tượng sáp đó nữa.

Tôi đưa tay định nắm lấy tay Nhiên Nhiên nhưng không thể với tới.

Quay đầu nhìn lại, thì thấy Nhiên Nhiên đã đi tới một góc, tay của con bé bị một bức tượng sáp kéo lại.

Thực sự có người sống bên trong những bức tượng sáp này!

"Bố! Bố!"

Nghe thấy tiếng con gái hét lên.

Lòng tôi nóng như lửa đốt liền lao tới, nắm lấy cánh tay con bé và kéo thật mạnh. Không ngờ sức lực của người này rất khỏe.

Tôi dùng toàn bộ sức lực nhưng không thể động đậy.

"Kaka...ka..."

Khi tôi cố gắng dùng sức, thì người này lại phát ra một âm thanh đáng sợ.

Chính là âm thanh tôi vừa nghe được.

Đây là con quái vật gì vậy? Mặc dù bị phong ấn trong tượng sáp nhưng nó vẫn còn sống.

"Bố ơi! Cứu con với! Tay con sắp gãy rồi!"

Nghe thấy tiếng kêu càng ngày càng thê thảm của con gái, tôi không quan tâm đến cái chân bị thương của mình nữa liền giơ chân đạp thật mạnh vào nó.

Bức tượng sáp sống cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Nhiên Nhiên kịp thời thoát thân rồi run rẩy ngã xuống đất.

Tôi không yên tâm liền đi qua đạp thêm một cước nữa.

Tận cho đến khi nhận thấy đối phương không còn cử động nữa tôi mới hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra.

"Nào, Nhiên Nhiên, chúng ta đi thôi..."

"Bố, giết hắn, giết hắn."

Tôi không dám tin, âm thanh âm trầm dữ tợn đó lại phát ra từ chính miệng con gái tôi.

“Không cần, chúng ta mau ra khỏi đây…”

"Hắn muốn giết con! Bố mau giết hắn đi! Giết hắn! Giết hắn!"

Con gái tôi hét lên. Âm thanh chói tai đến mức dường như muốn xuyên thủng màng nhĩ của tôi.

"Được rồi!" Tôi cắt ngang tiếng hét của con bé, "Bố sẽ giết! Bố nên dùng gì đây..."

“Con dao găm! Con dao găm đó!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play