25.
Khi nhận ra điều cô ta muốn làm tôi gần như gục ngã.
"Không! Vẫn còn sớm... Cô không hiểu, cô sẽ bị cảnh sát bắt... Không phải, hắn mới nhận nuôi cô, nên cô không có tư cách thừa kế tài sản của hắn..."
Tôi bắt đầu nói năng linh tinh, cố gắng thu hút sự chú ý của cô ta. Nhưng cô ta không hề phản ứng lại, cô ta nắm lấy cánh tay tôi rồi kéo tôi đến chỗ tượng sáp.
Đó là con gái tôi, Nhiên Nhiên.
"Đừng giở trò nữa. Tôi đã đọc luật thừa kế ba lần rồi, tiền này khẳng định là của tôi... Tôi biết ông rất khó chịu, nên chỉ cần ông cho cậu ấy một dao thì hai người sẽ được giải thoát."
Sau đó cô ta cầm con dao dúi vào tay tôi.
Tôi dùng hết sức lực của mình để nắm chặt tay. Thấy không thể nhét vào tay được, cô ta túm tóc tôi kéo đến trước mặt tượng sáp.
"Ông có thấy không? Cơ thể sống bị tưới sáp vào, hiện tại cậu ấy cũng không phải người nữa. Cho dù ông không giết cậu ấy, thì cậu ấy cũng sẽ không sống được bao lâu nữa... Ông nhẫn tâm nhìn con gái mình trở thành một con quái vật sao?"
Dưới ánh sáng của điện thoại di động, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy con gái mình trông như thế nào.
Trên người con bé là một lớp sáp dày, có vài chỗ đã bị nứt lộ ra làn da thối rữa màu đỏ tươi.
Tôi không thể tưởng tượng được con gái tôi đã phải chịu đựng đau đớn đến thế nào khi cơ thể sống bị tưới sáp lên.
Nhưng tôi biết con bé chắc chắn phải đau đớn đến mức sống không bằng chết, nhất định trong lòng con bé không ngừng ảo tưởng rằng tôi sẽ đến cứu con bé.
"Ah--"
Nối thống khổ cùng cực khiến tôi cảm giác như có ngàn mũi dao đâm vào người. Nhưng tôi ngoài việc hét lên thì không thể làm gì được.
"Bố, con xin lỗi bố...Bố, con xin lỗi..."
Môi của con gái tôi bị bỏng, con bé không thể phát ra được âm thanh bình thường nữa.
"Kaka...ka..."
Tôi chợt nhận ra tiếng “kaka” là con bé đang gọi bố.
Không, không phải vậy.
"Kaka...ka..."
"Kaka...ka..."
"Bố, chạy!"
"Bố, chạy!"
Cô gái trước mặt cùng với bé con đang cưỡi trên cổ trong hồi ức của tôi như đang hòa vào nhau.
Con gái.
Kêu tôi chạy đi.
Tôi không thể tưởng tượng được rằng cô con gái đang ở giữa lằn ranh sự sống và cái chết lại cố xé rách lớp sáp mở cái miệng ra để bảo tôi chạy đi khi con bé nghe thấy giọng nói của tôi.
Khi tôi vào căn phòng bí mật, con bé thậm chí còn dùng hết sức lực để giữ Tử Huyên lại.
Cô con gái ngoan ngoãn của tôi đã phải chịu đựng nỗi thống khổ cùng cực chỉ để giữ cho tôi sống sót.
Cũng không biết từ khi nào, nước mắt tôi đã rơi đầy mặt.
Đúng vậy, con gái tôi dù có sống sót thì cũng sẽ chỉ là một con quái vật
Nhưng con quái vật đó cũng là con gái tôi!
"Đưa tôi con dao!"
26.
"Như vậy không phải đúng rồi sao, nên sớm... Con dao đâu? Con dao giấu ở đâu?"
Khi Tử Huyên hét lên, tôi đặt tay lên bụng. Miệng vết thương bị tôi làm rách to gấp đôi.
"Con dao... nằm trong bụng tôi... Mau tới lấy nó đi, ha... ha... ha..."
Tử Huyên lo lắng.
Cô ta không ngờ rằng tôi vẫn có kỹ năng này.
Con gái tôi không phải quái vật, trên người con bé cũng không phải sáp, mà là một bộ áo giáp.
Không có con dao găm, cô ta không thể nào giết chết được con bé!
"Ông! Đồ chó! Đồ chó! Lấy dao ra!"
"Nào, cô tới lấy ra đi, bên trong trơn lắm...haha...ha..."
"Tự đi tìm chết! Ông cho rằng tôi không dám sao?"
Tử Huyên thực sự dám lao đến.
Một giây trước khi đầu cô ta vùi vào ngực tôi, tôi đã quấn một thứ quanh cổ cô ta.
Một vòng, lại một vòng.
"Cái quái gì vậy! Chết tiệt! Cái quái gì vậy!"
“Ruột, là ruột của tôi…”
Kỳ quái.
Giờ khắc này tôi không thấy chút đau đớn nào cả.
Mùi máu tanh, tiếng chửi bới của Tử Huyên, hơi thở của con gái tôi, mọi thứ đều rời bỏ tôi...
"Bah! Bah! Đồ khốn! Chờ tôi lấy được con dao ra, tôi sẽ băm ông thành trăm mảnh nhỏ!"
Tôi thực sự không còn cách nào nữa.
Khi Tử Huyên thoát ra khỏi ruột của tôi, cô ta vừa chửi bậy vừa muốn bẻ gãy tay tôi.
Bên ngoài, vang lên tiếng cảnh sát phá cửa.
Cảnh sát cuối cùng cũng tới.
Động tác của Tử Huyền đột nhiên dừng lại.
"Tại sao! Tại sao cảnh sát lại đến nhanh như vậy?"
"Bởi vì... Nhiên Nhiên khác với cô... con bé không chỉ có cha, mà còn có... mẹ..."
27.
Tôi không biết mình đã hôn mê bao lâu.
Khi mở mắt ra tôi chỉ nhìn thấy một mảnh trắng xóa, tôi còn tưởng mình đã chết.
"Tỉnh rồi! Chồng? Chồng à?"
Có lẽ vì sợ va vào tôi nên vợ tôi chỉ đứng bên cạnh, không ngừng xoay quanh.
Cái đồ ngốc này, cô ấy chưa bao giờ trách cứ tôi.
“Đừng quay nữa, tôi chóng mặt quá…”
Nhìn quanh một vòng, trong phòng bệnh chỉ có duy nhất vợ tôi.
"Con gái đâu? Con bé có khỏe không?"
"Tốt, rất tốt, có thể ăn có thể ngủ được. Còn….đang ở trường đi học"
Vợ tôi đang nói dối.
Ánh mắt của cô ấy có chút trốn tránh.
"Phải không? Thật tốt quá."
Vợ chồng đã bên nhau hơn mười năm. Cô ấy sợ tôi biết, và tôi cũng sợ cô ấy biết rằng tôi đã biết.
Sau đó, vợ tôi kể lại cho tôi nghe việc cô ấy phát hiện ra Tử Huyên giả làm con gái mình như thế nào và cô ấy đã ngay lập tức gọi cảnh sát và hướng dẫn cảnh sát đến hiện trường vụ án.
"Vợ ơi, em giỏi quá... Tử Huyên đó, cô ta thế nào rồi?"
"Cảnh sát nói chắc chắn cô ta sẽ bị tử hình. Đừng lo lắng... Cũng muộn rồi, anh nghỉ ngơi trước đi. Em phải đi về nấu cơm. Nhiên Nhiên sắp tan học rồi."
28.
Hai tháng sau, đến phiên tòa xét xử vụ án Tử Huyên.
Tôi được cho phép rời bệnh viện để làm chứng. Tính chất của vụ án này rất nghiêm trọng, ảnh hưởng của nó lớn đến mức khiến các phóng viên đứng chật kín cửa toà án.
Vừa xuống xe, vô số người đã vây quanh tôi.
"Bố Nhiên Nhiên, ông có thể nói vài câu được không? Mọi người đều muốn nghe ông nói điều gì đó."
"Đúng vậy, ông đã một mình tự cứu lấy con gái. Mọi người đều ngưỡng mộ ông, nói ông là anh hùng."
Tôi mỉm cười đầy cay đắng.
"Tôi không phải anh hùng, chỉ là một người cha bất tài."
"Đối với hung thủ, ông có muốn nói điều gì không? Ông có biết cô ta không thể thừa kế tài sản của luật sư không?"
“Bố Nhiên Nhiên, ông có biết hung thủ chưa đủ tuổi nên có thể sẽ không bị tử hình không?”
Khi nghe thấy vậy, vợ tôi và một số cảnh sát đã đưa tôi đi.
Sau khi ngồi xuống, tim tôi run rẩy.
"Vợ ơi, phóng viên vừa nói gì thế?"
"Đúng vậy, cô ta rất xứng đáng, để em kể cho anh nghe..."
Gã luật sư khốn nạn đó, ngay từ đầu hắn ta đã cảnh giác với Tử Huyên.
Trước khi nhận con nuôi, hắn ta đã lập di chúc, sau khi hắn ta qua đời toàn bộ số tiền sẽ được quyên góp cho Quỹ Bảo trợ bà mẹ và trẻ em.
Con quỷ này đã xâm hại và giết chết rất nhiều cô gái vậy mà lại đem số tiền này quyên góp cho người bị hại.
Thật là châm chọc biết bao.
"Không, anh đang muốn hỏi tuổi của hung thủ."
"Em... em không biết, bây giờ luật pháp đã sửa đổi, có lẽ có hy vọng?"
Tôi không nói chuyện nữa và im lặng lắng nghe.
Muốn tôi nói thì tôi sẽ nói, muốn tôi làm chứng thì tôi sẽ làm chứng.
Thẩm vấn trong phiên tòa đối với tôi mà nói chính là một sự dày vò.
Khi nghĩ đến con gái vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, trái tim tôi như vỡ vụn.
Nếu không phải lúc đó sức lực giảm sút, lẽ ra tôi nên dùng ruột bóp chết cô ta!
"Yên lặng! Yên lặng."
Thẩm phán gõ bàn.
"Trải qua... Bây giờ tôi tuyên bố, tù nhân Tử Hiên bị kết án thiếu niên..."
Tôi không còn muốn nghe những gì thẩm phán nói nữa.
Toàn bộ hội trường trang nghiêm như nghĩa địa, mọi người ai cũng bất mãn với phán quyết này.
Nhưng luật chính là luật.
Mặc dù có đôi khi, nó giống như một mũi kim đâm vào trái tim mỗi người.
Nhưng ác quỷ Tử Huyên lại là một ngoại lệ, cô ta đang mỉm cười, quay đầu lại nhìn chúng tôi rồi cười.
Đôi mắt nham hiểm đó như muốn nói, tôi sẽ nhanh chóng ra tù...các người…. cứ chờ chết đi.
"Đợi một chút!"
Đúng lúc thẩm phán chuẩn bị kết thúc phiên tòa thì cánh cửa bị đẩy ra.
Một viên cảnh sát mặt đổ mồ hôi chạy vào, khi đi ngang qua tôi, anh ta vỗ nhẹ vào vai tôi.
"Thẩm phán, đây là chứng cứ tôi vừa tìm được..."
Sau khi giao nộp chứng cứ, cảnh sát quay lại nói với mọi người.
“Cảnh sát chúng tôi cũng là cha mẹ, chúng tôi cũng có con cái… Chúng tôi đã đi khắp tỉnh, tìm kiếm khắp các bệnh viện và cuối cùng cũng tìm được giấy khai sinh thật của phạm nhân.”
"Hung thủ, Tử Huyên, đã thành niên năm ngày trước khi xảy ra vụ việc!"
Vừa dứt lời.
Tiếng vỗ tay vang dội khắp hội trường.
Thẩm phán run rẩy đeo kính lên, rồi chỉ nhìn thoáng qua.
Sau đó tiếng gõ búa rơi xuống.
"Tôi tuyên bố, phạm nhân Tử Huyên, tử hình!"
- Hết -