Không trung rất mát mẻ, bay được một lúc, chúng tôi có vẻ đã lên đến tầng mây, ánh sao vô cùng rõ ràng, tựa hồ vươn tay ra là có thể chạm đến. Lẽ ra tôi phải có cảm giác ngạt thở do không khí loãng, song cửa sổ mở toang, ngoài mát mẻ thì cũng chỉ có mát mẻ.

Sau đó tôi nhìn thấy một nơi rất thần kỳ: xa xa trên trời sao có một nơi, ánh sao dày đặc, những ngôi sao giống như thác nước đổ xuống từ bầu trời, chảy thẳng vào tầng mây bên dưới xe lửa.

“Sao rơi xuống rồi.” tôi bảo Muộn Du Bình, giống như một đứa trẻ không hiểu chuyện. “Rơi, rơi xuống rồi.”

Muộn Du Bình nhìn tôi, lúc này mấy con chồn sóc cuối cùng cũng rớt xuống khỏi vách khoang xe, lảo đảo đi đến bên cạnh chúng tôi. Con chồn sóc lớn đi đầu bụng rất to, dưới nách còn kẹp một túi da, bộ dạng đàn ông trung niên. 

Hai chúng tôi đều nhìn con chồn sóc, không biết nó muốn làm gì, không ngờ nó đưa tới một tấm danh thiếp, rồi cúi mình với chúng tôi. Kế đó mấy con chồn sóc nhỏ leo lên người Muộn Du Bình, chồn sóc lớn chỉ vào điện thoại của tôi, hình như là nhờ tôi chụp hình cho bọn chúng. 

Tôi miễn cưỡng chụp mấy tấm, vì lo chồn sóc sẽ báo thù, cho nên chụp rất có tâm. Cho chồn sóc lớn xem qua, chồn sóc lớn rất hài lòng, sau đó nó chỉ vào danh thiếp của mình, trên đó có một địa chỉ hòm thư, không phải email, mà là địa chỉ số nhà bình thường. Nó làm mấy dấu tay, tôi có thể xem hiểu, là bảo tôi in ra gửi cho nó.

Tôi gật đầu đồng ý, chồn sóc lớn rất vui, quay đi kéo đám chồn sóc con lần nữa cúi mình tạm biệt Muộn Du Bình, rồi quay lại chỗ ngồi.

“Địa vị của anh cao lắm sao?” tôi hỏi y: “Có vẻ còn cao hơn quan thổ địa.”

Muộn Du Bình vẫn không trả lời tôi, mà trả lời câu hỏi trước: “Nơi sao rơi xuống, là hải thị thận lâu. Trên tầng mây, nếu nhiệt độ không khí khác nhau, thay đổi khúc xạ, trông sẽ như vậy, thực ra sao không hề rơi xuống.”

“Ồ.” tôi sửng sốt, khoa học vậy sao, tôi còn tưởng mình đang mơ được làm thần tiên. 

Chúng tôi lại tiếp tục im lặng, tôi nhìn danh thiếp của chồn sóc, bên trên viết: Miếu Hoàng Lão Tiên, Hoàng Tiểu Qua, cần gây rối liên hệ tôi, chiều tháng 7 giảm giá 20%.

Hoàng Tiểu Qua có vẻ là tên con chồn sóc đó, mẹ nó đặt tên tuỳ tiện thật, cơ mà bây giờ nó cũng mập như trái bí đao rồi.

Bấy giờ sơn tiêu lại bước tới, còn đẩy một chiếc xe. Nói là xe, thực ra là một chiếc xe đẩy hàng, bên trên đặt một thân cây, rễ còn cắm trong bình hoa.

Thân cây này to cỡ cây quýt, nhưng lại không ra quả quýt, mà là đủ loại trái cây, mỗi trái đều hiện giá. Trái cây ra rất nhiều, không phải cách mọc bình thường, thoạt nhìn muôn màu muôn sắc, treo trên cây như bó hoa. Cái cây đẹp lạ thường, Muộn Du Bình mua hai trái lựu, hái xuống, lại mọc ra ngay. 

Vì thế chúng tôi bắt đầu ngồi trên ghế bóc lựu, xe lửa hạ xuống rất nhanh, chồn sóc lần nữa bị hất bay, văng đến đầu kia toa xe giống như lần trước. Kế đó thân xe đâm vào tầng mây, lại xuyên qua sương mù.

Vì tốc độ quá nhanh, lựu bị tôi bóp nát, xe lửa dừng lại, tôi phát hiện đã ở trước một cái cây khổng lồ. 

Đó là một cây tổ tông, mọc ở cổng thôn, trên cây treo đầy dải lụa đỏ, đây là dải lụa cầu phù hộ, người trong thôn cho cây nhận trẻ con làm con thừa tự. Giữa cái cây có một bàn thờ, trông vô cùng cũ kỹ, đã không nhận ra là thời nào nữa, hoàn toàn bị vùi vào bên trong, chỉ lộ ra một góc.

Dưới gốc cây có người đang đốt vàng mã, từng đống từng đống, khói bốc mù mịt, nhưng tôi lại ngửi thấy mùi thơm, lại còn rất thèm ăn. 

Ngẫm nghĩ, đột nhiên tôi thấy không ổn: Không đúng, mình đang ăn nhang đèn sao, mẹ nó chẳng lẽ mình uống rượu xong đi leo núi với Muộn Du Bình, té chết rồi?

Muộn Du Bình chợt vẫy tôi xuống xe, tôi cùng y xuống xe rồi, sơn tiêu sau lưng gọi: “Hoan nghênh lần sau ghé thăm, tàu Liên vận Bàn thờ sẵn sàng phục vụ quý khách.” tôi gật đầu tỏ ý cảm ơn, Muộn Du Bình dẫn tôi bước qua đống lửa vàng mã kia, đi thẳng tới bàn thờ giữa thân cây. Mà điều khiến tôi cảm thấy không lành là, những người đốt vàng mã kia hoàn toàn không nhìn thấy tôi. 

Kế đó, tôi thấy Muộn Du Bình bước qua bàn thờ trong cây, thoắt cái đã biến thành một cái bóng đen, nhập vào trong bàn thờ.

Tôi nhìn trái lựu trong tay, cũng sải bước tới. Tiếp theo, trước mắt tôi nháng lên, rồi liền sáng lên, trước mắt xuất hiện một cửa miếu cổ khổng lồ, miếu này không phải Đạo cũng chả phải Phật, tôi vừa nhìn đã nhận ra: Đây là miếu đuổi tà.

Cổng miếu vô cùng xa hoa, bên trên treo đầy đèn lồng, sáng trưng. Quảng trường trong miếu cũng sáng tỏ, vừa nhìn đã thấy toàn là chồn sóc, hơn nữa đều mặng đồ cổ trang. Trong đó có một thứ trông như người – có lẽ đó là người – đang nhìn chúng tôi, đó là một thanh niên tuấn tú. 

Lúc cậu ta lại gần, tôi thấy trên mình cậu ta mặc áo thun màu trắng, Muộn Du Bình giới thiệu: “Cậu ấy là thổ địa nơi này.”

Chia sẻ:@@@

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play