Chào ngài Thổ Địa.” tôi chào cậu ta, cậu ta chắp tay với tôi, vô cùng khách sáo, Muộn Du Bình cũng gật gù. Thổ Địa liền lên tiếng: “Nơi này vẫn chưa làm xong, còn đang xây dựng, các anh vào đi. Ngại quá, ngại quá, bây giờ chỉ có thể tham quan bố trí cơ bản thôi.”
Tôi ngắm nghía xung quanh, miếu trừ tà này siêu lớn, có rất nhiều bàn thờ nhỏ dựng trong sân, từng hàng từng hàng giống như bia mộ, cái lớn cao hơn hai người, cái nhỏ ở trên vách tường, chỉ to bằng một cánh cửa sổ.
Những bàn thờ này đều được đục ra từ những vách tường, vách núi, cây cối phía sau, có thể nhìn ra trước đây chúng đều phân bố ở những nơi khác, chia ra nương nhờ trên vách núi, vách tường, trên cây, không biết vì sao lại bị bốc ra, dời đến nơi này.
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của tôi, Thổ Địa trẻ tuổi giải thích: “20 năm gần đây đô thị hóa, rất nhiều núi đều bị san bằng, nhà cũ cũng bị giật sập, về cơ bản không còn ai cần những bàn thờ này nữa, đừng nói chi hương hỏa. Tôi mới dời những thần tiên trên núi và nhà cửa bị quy hoạch quanh đây về nơi này, cái cây trong thôn được bảo vệ, sẽ không ai đến chặt, nơi này tương đối an toàn.”
“Là trại dân tị nạn sao?” tôi hỏi, chợt trông thấy trong những bàn thờ kia có ánh đèn rất nhỏ, trong đó hình như có thần tiên nho nhỏ đang hoạt động.
“Trại thần tị nạn thì đúng hơn, ở đây toàn là thần bảo vệ một vùng ở địa phương ở. Anh xem, bàn thờ nhỏ nhất được khảm lên tường, là thần bảo vệ gia trạch. Những bàn thờ trên vách núi đều là sơn thần các nơi, núi đã không còn, thần tiên bất mãn trong lòng, nhưng cũng không còn nơi để đi, thời gian dài, những thần tiên lang thang này sẽ biến thành quái, đến lúc đó không chỉ công đức và tu vi mất hết, còn sẽ bị sét đánh, cho nên tôi cố gắng hết sức thu lưu bọn họ về đây. Chỗ này của tôi xem như khá lớn, nhưng cũng sắp không chứa nổi nữa, hầy, yêu ma quỷ quái là bốn loài khác nhau, anh hiểu không?”
“Tôi không hiểu.” tôi thầm nghĩ.
“Người chết rồi sẽ chia làm hai loại. Quỷ tức là ma quỷ mà bình thường anh biết, còn lại là thi thể. Thi thể không phân hủy thời gian dài sẽ biến thành quái, cương thi chính là quái, chẳng phải anh rất thông thuộc sao?”
“Trên mặt tôi có ghi tôi thông thuộc cương thi à?” tôi cáu: “Sao chuyện của ai mấy người cũng biết thế?” sau đó tôi nhìn Muộn Du Bình, thầm nghĩ anh ở nhà không nói thừa một câu, chẳng lẽ luôn vào núi tán phét về tôi sao?
“Ôi dào, chúng tôi là thần tiên, chúng tôi có báo giấy. Anh rất hay lên báo của chúng tôi: “Một nghịch tử nhân gian lại diệt một tên quái Lĩnh Nam.” Thổ Địa nói, vỗ vỗ tôi, bảo tôi đừng tức giận, nói tiếp: “Ở đây nhiều thần tiên, hương hỏa cũng không đủ, gần đây chúng tôi họp bàn bạc, mọi người quyết định bỏ cái mác thần tiên, mở cửa làm ăn, mở chợ đêm. Gần đây chẳng phải có mấy ngày lễ còn gì, hương hỏa sẽ nhiều hơn chút đỉnh, chúng tôi mới gọi công ty xây dựng Hoàng Hoàng tới, giúp đỡ xây dựng trang trí.”
“Xây kiểu này, là theo kiểu chợ đêm à.” tôi quan sát, thầm nghĩ quả nhiên, có mấy con chồn sóc đang chồng vài cái bàn thờ lên.
“Hiện tại vẫn đang quá dày đặc, khách không tiện đi lại, tôi định chồng ba bàn thờ lại với nhau, cái lớn đặt ở dưới, cái nhỏ đặt lên trên, vậy thì con đường ở giữa sẽ rộng hơn một chút.”
“Nơi có bàn thờ lớn thế này, thì buôn bán lớn cỡ nào được chứ?” phần lớn bàn thờ miếu nhỏ đều chỉ cao bằng nửa người, rất ít cái cao bằng một người, rất nhiều cái chỉ to bằng cửa sổ.
“Hiện giờ là trạng thái nhân gian, đợi làm xong, đến ngày họp chợ đều sẽ biến thành một mặt tiền rất lớn, rất đẹp, đâu đâu cũng là lồng đèn, đồ thần tiên nấu đều rất ngon đấy.” Thổ Địa nói: “Sao hả, Hỉ Lai Miên có hứng thú mở một sạp không, tiệm các anh rất có danh tiếng trong giới thần tiên đấy, nghe nói trên trời còn từng có người xuống ăn.”
Tôi ù ù cạc cạc, gì cơ, ghê vậy sao, hội viên của tiệm còn có tàng long họa hổ thế à.
“Hầy, cũng thật không còn cách nào.” Thổ Địa nhìn những bàn thờ kia, ánh mắt rất bình tĩnh, nhưng cũng rất bi thiết: “Tương lai sẽ càng thêm khắt nghiệt, thời đại này, muốn làm sơn thần trạch mẫu cũng khó. À, đúng rồi, vừa hay các anh đến, tôi có việc này muốn tìm các anh thương lượng.”
Nói đoạn cậu ta bảo chúng tôi theo cậu ta đến đại điện, tôi nhìn Muộn Du Bình, không biết là chuyện gì, thấy hơi thấp thỏm. Bởi vì tôi biết đại điện miếu trừ tà người thường không thể vào. Thổ Địa kia lại nói: “Đừng sợ, chúng ta bàn về chuyện miếng đất các anh định mua thôi.”
Chia sẻ:@@@