Xe lửa cứ chạy mãi, đường ray cũng rất cũ kỹ, thân tàu lắc lư rất có quy luật.
Tôi và Muộn Du Bình ngồi trên ghế cứng mặt đối mặt, tôi quay mặt về hướng xe chạy, còn y quay lưng, bên ngoài toàn là sương dày, tôi cũng không biết xe lửa đang chạy đi đâu.
Sơn tiêu kia bước tới đòi chúng tôi mua vé bổ sung, Muộn Du Bình móc mấy chai gia vị chúng tôi tự ngâm trong tiệm (mắm cua) cho anh ta, đối phương rất dễ chịu.
Tôi hỏi Muộn Du Bình: “Còn Đầu Hói thì sao?”
“Cậu còn lo chuyện này à?” y hỏi.
“Không phải, nếu là Đầu Hói, còn ngồi nổi chiếc xe này sao?” tôi nói. Sơn Tiêu ở bên cạnh cười: “Anh lo nghĩ mấy chuyện này làm gì?”
“Xe này đi đâu vậy?” tôi lại hỏi sơn tiêu.
“Bàn thờ trong núi.” anh ta đáp: “Trong núi có rất nhiều bàn thờ, còn có rất nhiều miếu núi. Mỗi nơi, tiểu thần tiên sống ở bàn thờ nào, thì quản đoạn đường ấy, hoặc gò núi ấy. Nếu muốn ngồi xe đi trong núi, thì phải đợi ở bàn thờ, miếu núi.”
“Những bàn thờ và miếu nhỏ bị hỏng này đều là trạm xe lửa sao?” tôi hỏi.
“Phải đấy, sâu trong núi có nhiều lắm!” khẩu âm của tiếp viên này hình như là sơn tiêu vùng Quảng Đông: “Các anh muốn đi đâu?”
“Đi một vòng ngắm cảnh.” Muộn Du Bình đáp.
“À, trạm miếu Lão Âm phía trước có lễ hội đấy, có thể xuống xem thử.” sơn tiêu nói.
“Xe này chỉ cho thần tiên ngồi, người phàm như tôi ngồi có nguy hiểm gì không.” tôi hỏi: “Nhỡ ngồi đến mấy trạm thì tôi tiêu mất.”
“Anh là người sao?” sơn tiêu nhìn tôi, lại nhìn Muộn Du Bình, nói: “Anh không nói với anh ta, anh ta cũng là thần tiên sao?”
“Tôi là thần tiên gì cơ?” tôi hưng phấn.
“Anh chạm vào thi thể, thi thể sẽ sống lại ngay, thế chẳng phải thần tiên thì là gì? Định nghĩa thần tiên vốn rất mơ hồ, trước đây còn có hành khách bảo tôi, gần đây đang thay đổi định nghĩa thần tiên, nói không chừng anh là một loại thần tiên cấp bậc rất đặc biệt.” sơn tiêu nói, phía trước lại đến một trạm, anh ta đi vào cửa, vừa đi vừa than thở: “Hai trạm này đúng là gần quá.”
Xe lửa dừng lại, tôi nhìn thấy xe dừng cạnh một miếu thổ địa nho nhỏ bên vệ đường trong núi. Miếu thổ địa đó cao chừng một người, lớn hơn trạm trước đó, mấy con chồn sóc đứng trước miếu, một con lớn dắt theo bốn năm con nhỏ.
Sơn tiêu hỏi bọn chúng: “Có lên xe không?”
Chồn sóc lắc đầu giống như người, khua khoắn gì đó với sơn tiêu.
Sơn tiêu lại bảo: “Vẫn chưa biết nói sao? Các cậu vẫn chưa thi đỗ à?”
Cả nhà chồn sóc hết sức rầu rĩ, cúi đầu.
Sơn tiêu thở dài, sau đó nói với chúng: “Các cậu không đi chuyến này, người chuyến sau sẽ khó tính lắm đấy! Trên xe chúng tôi có nhân vật lớn, các cậu không lên sẽ hối hận đó!” nói đoạn chỉ chỉ về phía chúng tôi ngồi.
Chồn sóc vẫn bị thuyết phục lên xe, cứ nhìn trộm chúng tôi suốt.
Muộn Du Bình không để ý, y dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi nhìn ra cửa sổ, bảo tôi tập trung tinh thần. Ban đầu tôi không hiểu là ý gì, đến khi xe lửa khởi động lần nữa, thì đột ngột leo dốc.
“Trạm tiếp theo xa, chúng ta sắp bay lên trời rồi!” sơn tiêu phát loa, “Mọi người ngồi vững nhé.”
Kết quả đương nhiên cả nhà chồn sóc đều chưa kịp ngồi vững, đã từ chỗ ngồi văng lên lối đi chính giữa toa xe lăn lông lốc ngang qua chúng tôi, từ đầu này lăn đến đầu kia toa xe.
Sơn tiêu cũng mặc kệ bọn chúng, trong tiếng kêu thảm thiết của chúng, xe lửa xông phá mây mù, rất nhanh đã ra khỏi màn sương.
Giống như máy bay vượt khỏi biển mây vậy, gió ngoài cửa sổ bắt đầu thốc vào điên cuồng, tầm nhìn cũng nhanh chóng dâng cao, càng lúc càng rõ hơn.
“Cái đồ không có chứng minh thư nhà anh, trước đây luôn chạy khắp đất nước như thế này sao?” tôi thấy Muộn Du Bình nhàn nhã nhìn ra cửa sổ, quay đầu lại thì phát hiện xe lửa đã đi xuyên qua bầu trời sao.
Chia sẻ:
TwitterFacebook