Cậu đến rồi tôi cho cậu xem.” tôi gõ chữ đáp lại. Nếu đang nói chuyện thì gọi đó là mạnh miệng, gõ chữ thì tôi cũng không biết gọi là mạnh gì, lại hỏi: “Gần đây đang làm gì vậy? Vẫn có thời gian đến thăm ruộng của tôi chứ?”
Tiểu Hoa không trả lời ngay, tôi cảm thấy không ổn lắm, bởi vì tốc độ gõ chữ của cậu ấy vô cùng nhanh, nhưng hễ do dự, chắc chắn trong lòng có chuyện.
Ước chừng qua hai phút, cậu ấy trả lời một câu: “Tô Vạn ở chỗ cậu hả?”
Advertisement
Tôi nhìn Tô Vạn, lần này đến lượt tôi do dự, nhưng cậu ấy không cho tôi thời gian suy nghĩ, điện thoại Tô Vạn đã vội vã reo lên.
Tô Vạn lấy ra xem, sau đó nhìn tôi.
Tôi ra hiệu thằng bé nhấc máy, nếu tôi đã có thể suy luận được như vậy, đương nhiên Tiểu Hoa cũng có thể: trước đó Tô Vạn chắc chắn vô cùng lo lắng cho hai người họ, hơn nữa còn từng bày tỏ lo âu, nhưng bọn họ cũng không đưa ra được giải thích khiến người ta tín phục, cho nên nỗi lo của Tô Vạn không thể tiêu tan. Trong tình huống này, tôi đột nhiên gửi tới một tin nhắn liên quan, cậu ấy rất dễ đoán ra tôi và Tô Vạn đã chạm mặt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT