Dọc đường thằng bé không ăn cơm, Bàn Tử tìm đồ ăn dư trong tủ lạnh, lại lấy thêm một nắm mì sợi, nấu một chén mì nhão cho nó. Nó rút đôi đũa tự mang ra từ ba lô, húp xì xụp.
Tôi yên lặng nhìn nó, Vương Minh cũng rửa chén xong, qua hỏi nó: “Tôi mới nói ngày mai cậu mới tới, sao đến đêm cậu đã tới rồi?”
“Giám đốc Xa đột nhiên bảo muốn xuất phát sớm, em cũng hết cách. Mấy ngày rồi em không ngủ, ngủ trên xe.” nó nói.
Tôi cũng không biết nên trò chuyện với sắp nhỏ thế nào, đợi nó ăn xong, tôi hỏi nó sao lại để tóc dài, nó đáp: “Không có thời gian, hơn nữa cũng đang làm luận văn về tóc, tự mình nuôi tóc dài, không thì không có nhóm kiểm chứng.”
Trong ấn tượng của tôi, Tô Vạn luôn khá khôn khéo. Nó ăn xong, cẩn thận rửa chén rồi ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn bốn chúng tôi, hơn nữa còn muốn quẹt thẻ thanh toán, ý là: Tuy mọi người có giao tình sâu đậm, nhưng nó biết chuyện khởi nghiệp vô cùng khó khăn, cho nên vẫn phải trả tiền.
Tôi rất nhạy bén, có thể cảm nhận được nỗi lo âu bên dưới trạng thái bình tĩnh của nó, bèn hỏi trước một vài câu hỏi thường nhật, ví dụ như, Lê Thốc nói thế nào, nó và Dương Hảo chuẩn bị tới chưa? Bây giờ đang ở đâu?
Tô Vạn trả lời lần lượt: Lê Thốc đã quyết định tới, trước khi thằng nhóc ra quyết định, những người khác hoàn toàn không biết nó sẽ chọn thế nào, dường như bất kỳ chuyện gì nó cũng luôn 50-50, không thiên bên nào. Dương Hảo chắc sẽ lái xe đi cùng nó, nhưng thời gian vẫn chưa chốt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT