Chúng tôi khiêng từng thùng từng thùng kiến xuống, thả lên bờ ruộng. Anh ta nói không biết tôi nghe từ đâu một mẫu đất cần sáu tổ kiến, theo anh ta thấy, mỗi mẫu thả một tổ là đủ rồi.
Ông anh Đông Bắc nói với tôi, thời cổ có ghi chép việc dùng kiến để trừ sâu, anh ta thậm chí còn có thể đọc thuộc lòng đoạn văn cổ ấy: Quảng Nam ít đất trồng trọt, dân trồng nhiều cam chanh để kiếm lời, thường bị sâu hại, tổn thất rất nhiều. Chỉ khi cây nhiều kiến, sâu lại không thể sinh trưởng, thế nên chủ vườn mua kiến diệt sâu. Từ đó có người nuôi kiến để bán, dùng bàng quan dê còn mỡ, để há miệng trước ổ kiến, đợi kiến chui vào, lại đem đi, gọi là kiến nuôi cam.
Tôi dùng điện thoại tra thử, là 《Dưỡng Cam Nghĩ》của Trang Xước thời Tống, vì thế hỏi anh ta: “Cho nên cách của tôi xem là cổ pháp thời Tống?”
“Không chỉ vậy.” anh ta nói, “Từ lâu trong 《Nam Phương Thảo Mộc Trạng》đã ghi chép kỹ lưỡng, cho nên phương pháp này không phải do anh sáng tạo, đừng lúc nào cũng cảm thấy mình táo bạo.”
“《Nam Phương Thảo Mộc Trạng》không phải sách nông thời Tấn sao? Vậy chẳng phải còn xưa hơn à?”
“Ừ, chỉ có điều nông dân thời cổ đều dùng ‘đường dẫn tre’ hoặc ‘đường dẫn mây’. Tôi kiến nghị anh chẻ trúc thành sợi dài, kết hợp dây leo để làm giá dẫn đường, chứ không phải dùng dây câu làm thành lưới đan xen, dù sao kiến nhìn thấy những thứ mảnh như thế, cũng sẽ sinh lòng hoảng hốt.”
Tôi nhìn anh ta, không khỏi nảy sinh một sự sùng bái với đại tiên khẩy chân này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play