Trên núi không có chút gió nào, nóng vô cùng. Rất nhanh, mồ hôi của tôi đã gần như có thể nhỏ xuống từ ngón tay, chút hơi men vừa rồi giờ đã tan biến hoàn toàn, hơn nữa đã trở thành hơi cay do quá nóng.
Hai chúng tôi lên đỉnh núi cao nơi ít cây cối, cuối cùng gió cũng thổi lên mặt chúng tôi, có hơi mát mẻ. Đèn của mấy thôn xóm bên dưới rất ý vị, tôi phóng mắt nhìn, tâm trạng rất bình tĩnh.
Thôn làng Phúc Kiến đều vô cùng sung túc, rất nhiều đèn đường, trông rất đẹp. Xa xa còn có vài đồn điền đặc biệt, đến tối phải dùng một loại đèn chiếu, hình thành từng vệt từng vệt sáng, trải dài vô tận.
Xung quanh không có muỗi, theo kinh nghiệm truyền thống, ở nơi thế này chắc chắn chúng tôi sẽ bị muỗi tha đi luôn, nhưng có lẽ vì Muộn Du Bình ở đây, dế xung quanh cũng không kêu nữa.
Muộn Du Bình thẳng tay bẻ một nhánh từ bụi cây bên cạnh, loài cây này có hàm lượng nước vô cùng cao, bẻ cành cây là có nước nhỏ xuống, y ngửa đầu để nước rơi vào miệng.
Tôi cũng bắt chước làm theo, y ghìm tay tôi, lắc lắc đầu: “Có độc.”
Sau đó y dùng đèn pin rọi, tôi mới phát hiện cành cây tôi bẻ không cùng loại với cành cây y cầm.
Y đưa cho tôi một cành từ bụi cây kia, tôi làm theo cách y uống nước, thứ nước đó có mùi vị như máu, nhưng vẫn xem như ngon.
“Mọi hôm tuần núi, có gì vui không?” tôi tiện miệng hỏi y. Tuy tôi biết câu hỏi này ngu lắm, 95% y sẽ không trả lời, 4% kết thúc chủ đề bằng hai ba chữ, chỉ có 1% sẽ cho tôi một đáp án chứa thông tin.
Y nhìn nhìn tôi, không trả lời, nhưng nhìn về một hướng không có đường, hình như ở đó có đáp án tôi cần.
Tôi cũng nhìn về hướng đó, đợi y phản ứng, y bỗng đi về phía đó.
Ồ, hôm nay lại còn muốn chia sẻ thắng cảnh gì với tôi sao? Trăng mọc ra từ nách Bàn Tử rồi à? Tôi thầm nghĩ.
Tôi đi theo y, y đi thẳng vào khu rừng không có đường. Tôi theo vào mới phát hiện không phải không có đường, y đi mãi đã thành một con đường đất chỉ đủ cho một người đi qua. Chúng tôi đi một mạch vào trong, lúc thì dùng tay chân leo núi, lúc lại đi xuống, cuối cùng rốt cuộc xuống núi hay lên núi tôi cũng không rõ nữa, sau đó chúng tôi đến trước một cửa hang cao chừng nửa người.
Tôi nhìn cửa hang kia, trợn mắt há mồm, trên ngọn núi quèn này lại còn có một cái hang như thế, sao y phát hiện ra được?
Người tôi mồ hôi đầm đìa, không biết tiếp theo sẽ làm gì, y đi thẳng vào trong hang.
Tôi nhìn y, thầm nghĩ đây là điểm du lịch giới thiệu trên Tiểu Văn Thư à, đệt mợ. Sau đó cũng vào theo, bên trong lập tức mát lạnh.
Trong hang lại còn có người ở, là ba bốn người vô gia cư, đều khoảng hơn 60 tuổi, dưới đất toàn là vật dụng sinh hoạt. Bọn họ hiển nhiên quen biết y, đều không thấy lạ.
Tôi và đám người vô gia cư mấy mặt nhìn nhau, Muộn Du Bình không dừng lại, tiếp tục đi sâu vào trong. Tôi ngại ngùng chào hỏi đám người kia, hòa hoãn không khí, thầm nghĩ người ta nuôi mèo vô gia cư, mẹ nó anh ở đây nuôi người vô gia cư à? Quả nhiên là tộc trưởng Trương gia, chơi lớn thật. Người ta nói đàn ông thích động vật nhất định có tình yêu, mẹ nó người vô gia cư sáu mươi mấy tuổi có tính là động vật không?
Vào sâu trong hang rất hẹp, nhưng không bao lâu đã xuất hiện một lối ra, hai chúng tôi bước ra ngoài, bên ngoài lại là một vách núi cao chừng 30 mét, hơn nữa trên vách núi còn có một con đường mòn rất hẹp, đại khái chỉ đặt được một bàn chân, thực ra chỉ là một mép nham thạch chìa ra mà thôi.
Đây là một đường núi vô cùng xưa cũ, cũng không biết được xây từ triều đại nào, có lẽ năm xưa chỉ có người hái thuốc mới đi.
Y bắt đầu đi tiếp, men theo con đường nhỏ áp sát vách núi này, nó sẽ thông đến đâu đây? Cuối đường là nơi nào vậy? Tôi bắt đầu tò mò, xem ra đúng là cần phải đi tuần núi, trên ngọn núi lớn bao đời người sinh sống này, còn ẩn chứa rất nhiều bí ẩn!
Chia sẻ:@@@