Đến giờ cơm tối, tôi và Bàn Tử bắt đầu cảm thấy suy nghĩ này hơi có vấn đề, hoặc là nói, vô cùng thiếu thông minh. 

Suy nghĩ của tôi rất đơn giản: con trai thường đánh mẹ, là vì đánh mẹ sẽ không bị phạt. Gã đánh nhau với bất cứ người ngoài nào, cũng sẽ bị phản kích, chỉ có mẹ sẽ không đánh lại.

Điều này chứng tỏ bản tính tên con trai vô cùng hèn nhát, chỉ cần không ép gã phát điên, gã vẫn sẽ là kẻ hèn nhát, hơn nữa sợ bị trừng phạt. Người như vậy ở trong gia đình rất có thể sẽ không xem mẹ là một người giống mình.

Nhưng nếu người mẹ phản kích thì sao? Khi đứa con cầm gạt tàn đập lên đầu mẹ, bà ta dùng tay cản lại, hơn nữa còn lên gối, đá đứa con bay ra cửa sổ xuống sân, vậy thì tôi tin rằng chuyện này sẽ không xảy ra lần thứ hai. 

Nhưng huấn luyện một người mẹ năm mươi mấy tuổi thành cao thủ tán thủ, có khả năng này không? Nếu người mẹ có lòng tin rất lớn, muốn rèn luyện bản thân để đánh nhau với đứa con, vậy thì đúng là có khả năng. Nhưng với người mẹ trước mắt, tôi cảm thấy là không thể, dù bị đánh ra nông nỗi này, bà ta vẫn bao che cho con trai.

Tôi từng gặp không ít người mẹ như vậy, quả thực không tìm được cách gì để xử lý chuyện này. 

Bàn Tử vừa xào món cuối cùng, vừa bảo tôi: “Thử thôi, nói không chừng là kỳ tài luyện võ.”

Tôi gãi gãi đầu, thở dài, tôi là tay ngang được Hắc Hạt Tử huấn luyện nên, tôi biết trong tình trạng không hề có căn bản, luyện đến trình độ như tôi vất vả cỡ nào. 

Từng tuổi này thật sự cần niềm tin cực mạnh mới được, tuy trên đường về, tôi còn cảm thấy ý kiến này hết sức khả thi, thậm chí còn hơi nôn nao muốn thử.

“Vậy cứ làm theo cách của tôi?”

“Cách gì, cho gã đâm anh?” tôi cười nhạo hắn: “Đây là trích đoạn trong bộ phim cũ rích nào vậy?”

Bàn Tử đặt món cuối cùng xuống, ra hiệu tôi đi lấy bia. Tôi buông đũa, tới tủ lạnh bên cạnh lấy bia ra, lại nhìn Muộn Du Bình, tóc y đã dài lắm rồi, cảm giác mắt không thấy gì nữa. Tôi ném bia cho y, vừa nghĩ tóc chúng tôi đều dài rồi, phải đi cắt tóc thôi; vừa ngẫm xem nên làm thế nào.

Phải chăng nếu khi ấy không đồng ý cái của nợ mua đất này thì đã không có chuyện gì rồi?

Ba người tiếp tục ăn cơm, Bàn Tử nói tiếp: “Tôi bảo gã đâm tôi, ý là chỉ cần gã đâm tôi, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát. Gã làm vậy là cố ý gây thương tích, tôi không chấp nhận hòa giải, có thể gã sẽ bị phán ba năm. Cậu yên tâm, giáo dục trong tù chắc chắn tốt hơn chúng ta, ra ngoài còn có người liên lạc kiểm tra hàng năm.”

“Gã sẽ không đâm anh đâu.” tôi nói, “Không thì với tính cách của gã đã vào đó lâu rồi.”

Muộn Du Bình khui bia, ba chúng tôi theo lệ cụng chai bia, sau đó mạnh ai nấy hớp một ngụm to. Bia lạnh ngắt xua tan cái nóng, cảm giác cả tiếng ve kêu bên ngoài cũng mát mẻ theo. 

Tối đó chúng tôi uống cả thảy 30 chai bia, cuối cùng Bàn Tử ngà ngà say ra ngoài đi tiểu, tôi đổ rác ở bên cạnh, rồi hắn bỗng nói với tôi: “Vậy mua miếng đất ấy đi!”

Tôi nấc cục, nhìn hắn: “Sao vậy?”

“Cho con bà ta mở KTV đi, dùng tiền của chúng ta mở KTV.” Bàn Tử nói: “Ít nhất để mẹ gã được yên ổn một năm.”

“Ba chúng ta là trùm địa phương.” tôi nói: “Chúng ta lại không đối phó được một thằng bất hiếu?”

“Đối phó không được.” Bàn Tử nói: “Tôi và cậu thân thế này rồi, tôi còn chẳng đối phó nổi cậu.”

Hắn lắc lắc, thu hàng lại, sau đó quay lưng vào nhà: “Mùa sau đến cậu nấu cơm, Bàn gia phải làm tiếp viên nhàn rỗi.”

Tôi thở dài, Muộn Du Bình ra ngoài, y muốn đi tuần núi đêm, y nhìn tôi, tôi biết ý y là bảo tôi đi cùng.

“Đi.” tôi nói.

Trời nóng nực, tôi theo sau lưng y, đi vào trong núi.

Chia sẻ:@@@

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play