Từ lâu tôi đã hiểu rằng không nên băn khoăn những chuyện này, đến tối đi ngủ, tôi đã quyết định sẽ yên lặng quan sát.

Quả nhiên, ngày hôm sau bà dì đến sớm. Không chỉ bà ta đến, con trai bà ta cũng đến.

Đúng dự liệu của tôi, khoảng tiền ấy không nhỏ, con trai bà dì muốn mở một quán KTV trên trấn, cần một khoản đầu tư. Mà đối với mẹ gã mà nói, bán quyền sử dụng đất tổ là lựa chọn duy nhất, cho nên bà ta mới đưa ra quyết định như vậy. 

Con bà ta ắt hẳn rất coi trọng mối làm ăn này, cho nên lúc giao dịch chắc chắn sẽ đích thân tới, thứ con này bình thường nhất định sẽ cảm thấy mẹ mình ngu ngốc bảo thủ, lo mẹ sẽ do dự, phá hỏng “sự nghiệp” của gã.

Đương nhiên, loại đầu tư này thường sẽ thất bại, người ngoài nghề bỗng dưng đi kinh doanh một thứ xa lạ, chắc chắn sẽ phải trả học phí. 

Nếu bên cạnh gã còn có mấy tên bạn xấu bụng, vậy thì rắc rối rồi. Người thế này thường sẽ được danh xưng giàu xổi như giám đốc XX, a dua nịnh hót đủ kiểu, kéo người ta nhập bọn mở tiệm, cho họ một phần cổ phần đầu tư, nói mọi người cùng nhau làm ăn lớn mạnh, thực ra về cơ bản đều do giàu xổi chi tiền. Giàu xổi không rành thương vụ, cũng không hiểu các khoản chi, nhưng được vào ghế, chỉ đành thể hiện mình rất hào phóng, rất biết kinh doanh, mấy khoản chi giả đều có thể khiến bọn họ tưởng rằng tương lai có thể nằm chơi thu tiền.

Tôi không xuống lầu, mà để Bàn Tử đi xử lý. Bàn Tử quá thông minh, chắc chắn có thể hiểu ra bản chất sự việc ngay lập tức, tôi muốn biết hắn sẽ xử lý thế nào, bởi vì nếu nói về mặt nhân tình thế cố, hắn quả thực lợi hại hơn tôi rất nhiều.

Kết quả, chuyện phát triển hoàn toàn ngoài dự liệu của tôi.

Đầu tiên, Bàn Tử thẳng thừng từ chối kiến nghị mua đất, khiến tên con trai lật mặt tại chỗ.

Loại người này về cơ bản vô cùng dễ lật mặt, cho nên tôi đã cất hết những vật tương đối đắt tiền ở dưới lầu từ trước.

Nhưng gã lại không đập đồ của chúng tôi, mà trực tiếp dùng tách trà đập vào đầu mẹ mình.

Cú đập vô cùng nặng, gã còn chưa kịp đập cái thứ hai, đã bị Bàn Tử vặn sái khớp vai, ném ra ngoài cửa.

Tôi chỉ đành đi xuống, đưa mẹ gã và gã cùng đến bệnh viện. Mẹ gã chảy rất nhiều máu, tôi không hiểu, là một người con trai, sao lại có thể xuống tay nặng như vậy với mẹ mình. 

Lúc băng bó, mẹ gã còn liên tục xin lỗi chúng tôi, tôi trao đổi với bác sĩ, rồi cùng Bàn Tử ra ngoài bàn chuyện.

“Anh xử lý vấn đề vậy à?” tôi hỏi Bàn Tử: “Hay nói tôi nghe xem cao minh chỗ nào đi?”

Bàn Tử lấy một điếu thuốc ra ngậm, cứ gãi đầu: “Vậy làm sao đây? Để gã đánh tiếp à? Vẻ mặt gã lúc đó, cứ như không đánh chết mẹ gã thì không thôi vậy.”

“Đợi bọn họ xuất viện, gã vẫn sẽ tiếp tục ra tay.” tôi nói: “Đều sẽ ở nơi chúng ta không nhìn thấy, chúng ta không can thiệp được.”

Bàn Tử nhìn tôi, tôi cũng nhìn hắn, hắn bảo: “Đi thôi, tôi biết làm sao rồi.”

Tôi theo hắn đi đến phòng theo dõi tên con trai, xem thử, trong phòng chỉ có một mình gã, bèn đi vào đóng cửa lại, sau đó đứng chặn cửa không cho ai mở ra, Bàn Tử đi về phía gã. 

Con trai bà dì thực ra vô cùng thức thời, thấy Bàn Tử và tôi đi vào, gã không hung dữ, mà chỉ im lặng lùi vào tường. 

Gã biết Bàn Tử ghê gớm thế nào.

Bàn Tử dồn gã vào góc tường, rồi hỏi gã: “Đâm chết ai bao giờ chưa?”

Gã hết sức căng thẳng, sắc mặt trắng bệch, Bàn Tử móc một con dao nhỏ như dao xếp Thụy Sĩ, bật mũi dao ra, đưa cho gã: “Nào, giúp một tay, đâm chết tao.”

Tên con trai sững sờ, Bàn Tử kéo tay gã, thả dao vào tay gã: “Nào, đâm tao.” nói đoạn hắn còn xoay thân dao ngược lại. 

Tên con trai cầm dao, không biết chúng tôi muốn làm gì, đột ngột vòng qua Bàn Tử, xông về phía tôi.

Tôi vốn định giật chỏ gã luôn, nhưng Bàn Tử không để gã qua lọt, túm lấy gáy gã quăng ngã xuống đất.

Mắt gã đỏ ngầu, tôi cảm thấy rất phiền phức, người như vậy sẽ không chịu giảng hòa, gã hoàn toàn nghe cơn giận sai khiến, không còn lý trí. 

Bàn Tử còn định tiếp tục ép gã, tôi biết Bàn Tử muốn giải quyết gốc rễ cơn giận của gã, để gã biết có những người không thể làm hại được, nhưng thực ra như vậy cũng rất khó ngăn chặn hoàn toàn việc gã làm hại mẹ mình, bởi vì người như vậy có thể sợ bất cứ ai, nhưng sẽ không bao giờ sợ mẹ. Vì thế tôi cản Bàn Tử lại, nhưng ngay lúc này, tôi đột nhiên nghĩ ra một cách có thể giải quyết rất tốt chuyện này. 

Bàn Tử nhìn tôi, hỏi tôi làm gì đó, tôi hỏi lại: “Mẹ gã có phải tên Lý Lan Lan?”

Bàn Tử gật đầu.

Tôi lại nói: “Huấn luyện Lý Lan Lan thành tán thủ cấp Kim Hổ(1) cần bao lâu?”

Bàn Tử sửng sốt, nhìn tôi, đột nhiên lộ ra vẻ mặt thích thú, bật cười.

“Người mẹ đô vật?” hắn hỏi tôi. 

Tôi gật đầu.

Chú thích

(1) Tán thủ: võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa. Tán thủ có 9 cấp gồm Thanh Ưng, Ngân Ưng, Kim Ưng, Thanh Hổ, Ngân Hổ, Kim Hổ, Thanh Long, Ngân Long, Kim Long. Kim Hổ tương đương cấp 6

Chia ssẻ:@@@

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play