Tối hôm đó, Bàn Tử nhìn tôi, tôi nhìn Tiểu Ca trong sân dùng que trúc bện ki hốt rác.

Sao cái gì y cũng biết thế, tôi hơi lơ đễnh, động tác đó quá chuyên nghiệp.

“Cậu mua đất nhà bà ta à?” Bàn Tử lạnh lùng hỏi tôi.

“Ừ.” tôi đáp.

“Dùng một nửa tiền tiết kiệm?”

“Sao tôi biết đất nhà bà ta lớn thế chứ!” tôi cáu.

“Hầy, cậu có nên nghĩ kỹ xem, có khi nào bọn họ là lừa đảo không? Vết thương trên đầu bà ta là phụ họa cho con trai, trong nhà có mảnh đất lớn thế, mà bà ta còn phải đi bán bắp, lại còn một đồng một trái, cậu cảm thấy hợp lý sao?”

“Vậy con trai bà ta chắc chắn làm nghề quay phim, vết thương đó được hóa trang quá chuyên nghiệp.” tôi nói.

“Có mảnh đất lớn như thế, sao không nằm chơi thu tiền?”

“Trong nhà không có ai canh tác, đất cũng phải thuê người khác trồng. Con bà ta suốt ngày rượu chè gái gú, địa tô không giống như tiền thuê lô nhà ở CBD(1), được mấy đồng chứ.”

“Không được mấy đồng mà cậu tiêu hết một nửa tiền tiết kiệm?”

“Thời hạn 50 năm.” tôi nói, “Đất nông thông không thể bán, nhưng có thể chuyển nhượng quyền sử dụng, tôi lấy quyền sử dụng 50 năm.”

Bàn Tử trầm mặc, nhìn Muộn Du Bình: “Thế thì cậu mua làm đất chôn chúng ta à, hay để làm di sản cho Tiểu Ca, sau này hai chúng ta chôn cạnh nhau, Tiểu Ca mở điểm du lịch, gọi là Mộ Vú Đôi.”

“Rốt cuộc anh muốn nói gì?”

“Chúng ta có ba người, dựa vào đâu mình cậu quyết định, tiền đó tôi định dùng mua xe lớn, xe của chúng ta thật sự sắp hẹo rồi, nhỡ ra ngoài bị cảnh sát giao thông thổi, thì có mà đem đi tiêu hủy.” Bàn Tử nói: “Bàn gia đã nhắm sẵn xe luôn rồi.”

Tôi nhắm mắt lại, thực ra tiêu khoản tiền này tôi cũng xót lắm, tôi thật sự không biết đất nhà đối phương lại lớn đến thế, đã hứa rồi không tiện rút lại. Hơn nữa lúc bàn chuyện này con bà ta cũng tới, tôi cố tình thể hiện mình là bạn của bà dì trước mặt con trai bà ta, cho nên gã báo giá tôi cũng không mặc cả.

“Chưa trả tiền, cũng chưa ký hợp đồng.” tôi nói: “Hay là ngày mai anh đi tiếp chuyện đi, nếu anh thật sự không muốn mua, vậy thì anh nói đi, gần đầy da mặt tôi mỏng.”

“Tôi nói thì tôi nói.” Bàn Tử bảo: “Ngày mai tôi sẽ vạch mặt mẹ con bọn họ, chắc chắn là lừa đảo.”

Bữa tối ăn mì, ba chúng tôi lặng lẽ ăn, Muộn Du Bình hiếm khi nhìn tôi một lúc. Bàn Tử xì xụp ăn hết, thái độ kháng nghị, sau đó không thèm rửa bát bỏ đi luôn, chỉ còn lại tôi và Muộn Du Bình.

Chuông gió cứ vang mãi, tôi lặng lẽ ăn, sau đó xoa xoa mặt bắt đầu ngẩng người, Muộn Du Bình bưng bát cơm của tôi đi bắt đầu rửa. 

Tôi gãi gãi đầu, nhìn ra cửa sổ một hồi, cũng đứng dậy dọn dẹp bàn đi rửa với y.

Lúc ăn cơm tối, chân trời có ráng chiều rất đỏ, giống như từng cọng từng cọng xương cá kéo ra từ trời xanh. Tôi nghĩ, hình như đây cũng không phải chuyện gì thật sự rắc rối.

Buổi tối tôi ở trong phòng tám chuyện với Tiểu Hoa, gần đây bọn họ rất bận, tôi hỏi cậu ấy chuyện mảnh ruộng, cậu ấy trả lời tôi một câu: “Sang năm gửi ít củ cải cho tôi.”

“Cậu thái độ vậy sao?” tôi gõ chữ trả lời cậu ta.

“Sao hả, tôi còn phải cho tiền sao?”

“Không phải ý này. Ý tôi là, có kiến nghị gì hay không, hoặc là cổ vũ?”

“Trước giờ cậu từng trồng cái gì chưa?”

“Chưa, rêu và cỏ nước có tính không?”

“Trồng cây và phong thủy, cả thiên văn và lịch pháp, chúng và những thứ chúng ta tiếp xúc từ nhỏ về bản chất là như nhau, cậu nhìn thấu lòng người, thì có thể nhìn thấu lúa và ngô, cố lên.”

Sau đó cậu ấy offline.

Tôi thở dài, ngồi dậy hít đất mấy cái, cảm thấy câu này dường như đang ám thị gì đó, có vẻ rất triết lý, lại như rất qua loa.

Chú thích

(1) CBD (central business district) Trung tâm hành chính, thương mại trong một thành phố.

Chia sẻ:@@@

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play