Trong điện thoại cha tôi trầm mặc rất lâu, thực ra cũng không nói được bao nhiêu chuyện về bà nội.

Ông ấy cảm thấy có lẽ bà nội đã thích một người, nhưng ông ấy hiểu, cũng có thể chấp nhận, tuy nhiên bản thân bà nội lại không muốn chuyện phức tạp thêm. Dù sao thân phận của bà cũng đặc biệt, ông già kia đến nhà ăn cơm, vừa nhìn đã thấy mấy đứa con đứa cháu, người làm, bảo kê đến chúc tết, e là sẽ lên máu mà chết.

Kể cũng phải, người ta là ông già đàng hoàng, cũng chỉ có nhà chúng tôi không đàng hoàng thôi.

Tình yêu ấy mà, những thứ khác ở tuổi này đều là mây bay cả.

Ba tôi thì hy vọng bà nội tôi đừng giấu giếm, đừng tạo áp lực tâm lý. Bà nội tôi thì nghĩ, giấu giếm mới thú vị. Bà nội tôi đã sống cả đời rồi, biết món gì ăn thế nào mới ngon.

Tôi bất giác thầm giơ ngón cái, bà nội là người xã hội, đây mới là sống một cách thấu hiểu bản thân.

Chủ đề tiếp theo là nói về tôi, cha mong tôi về Hàng Châu, tiền tuy không thiếu, nhưng cũng nên tu tâm làm nghề đàng hoàng, không thì miệng ăn núi lở, cửa hàng ở trong khu thắng cảnh, còn có rất nhiều mối quan hệ phải móc nối, phải duy trì, giao hết cho Vương Minh chắc chắn không phải kế lâu dài. Quan trọng nhất là ở gần cha mẹ, mẹ tôi rất nhớ tôi, mà tôi cứ không chịu về nhà.

Tôi nói không đâu, cùng lắm thì tôi đi làm công cho Giải Ngữ Hoa, bảo vệ cũng được, anh em bấy lâu không đến mức bỏ mặc tôi. Chuyện nhớ tôi thì tôi không đồng ý, tôi rất chăm về nhà, là mẹ tôi cứ đi du lịch bên ngoài, không thì ba cũng ra ngoài coi chừng mấy ông già chơi chung với mẹ đi, đừng cứ nhằm vào con.

Cha tôi giận méo cả râu, không nói câu nào đã cúp điện thoại.

Cúp máy rồi tới mới ngây ra, tôi giống như đồng thời sống ở hai thời không, có lúc khó mà phân biệt được.

Cha mẹ tôi lớn tuổi thật rồi, hơi giống trẻ con. Đời người đúng là một vòng tuần hoàn.

Ra ngoài đến chỗ bà bác ký hợp đồng, lấy được đất rồi, ba chúng tôi ngồi bên bờ sông. Thời tiết tốt vô cùng, tâm trạng tôi cũng thoải mái. Không biết vì sao  lại rất muốn đi nhảy quảng trường.

Bàn Tử hỏi, bắt đầu thế nào?

Tôi nói: “Chiều đi mua bàn ghế chén đũa, đến tối chúng ta đi dạo mấy thôn gần đây, xem thử đầu mối rau dưa, lưu lại số điện thoại các nhà nuôi trứng, cá, gà, vịt, mua một đợt về thử. Ngày mai bắt đầu lên thực đơn, mỗi món làm thử một lần, ngày mốt thì in menu, làm áp phích. Sáng ngày mốt nữa thì khai trương.”

“Cậu không đăng ký kinh doanh à? Vệ sinh thì sao?”

“Trưa mai đi, ngày mốt nữa là lấy được rồi.” Tôi đáp.

Quan trọng là doanh thu thôi, tôi có cách. Ở địa phương nhỏ, bí quyết doanh thu chính là mạt chược.

Trên bàn mạt chược, thông tin truyền đi rất nhanh, tôi đến các thôn chơi mạt chược, sau đó mời khách đến ăn, Bàn Tử tặng miễn phí. Chẳng mấy chốc mọi người đều sẽ quen, sau đó chúng tôi có thể mời bọn họ đến nhà vườn đánh. Cho nên còn phải mua máy chơi mạt chược tự động nữa.

Buổi chiều đi mua chén đũa, mua về rửa bên sông, nước sông ở đây sạch trong. Ba người rửa chén dưới sông, rửa tới rửa lui, Bàn Tử bắt đầu quậy, tát nước vào chúng tôi. Chúng tôi đều nhìn hắn, giờ không phải mùa hè, anh muốn làm gì đây?

Ngỗng của bà bác bán hết cho chúng tôi, bị chúng tôi làm cho sợ chạy lên bờ.

Buổi tối chúng tôi lái Kim Bôi đến thôn bên cạnh, bắt đầu thương lượng mua sỉ các loại rau củ, mua sỉ cá thịt trứng, đều là nông dân nuôi trồng tự ăn, có thể gọi là hữu cơ, Bàn Tử quyết định nâng giá. Lo xong, ghi lại một đống số điện thoại, chúng tôi vào một tiệm bi-da ven đường thôn đánh bi-da giết thời gian.

Buổi tối về đến nhà, tôi nhóm bếp cùng nấu cơm với Bàn Tử, nhớ lại bàn bi-da vừa rồi đều sáng bóng, đồ đạc ở quê dường như đều cũ kỹ, khác thường. Tôi bèn nghĩ, tôi có thể kinh doanh nhà vườn khác với người ta không, khác thế nào đây?

Thẩm mỹ.

Tôi ngồi trước bếp lò nói với Bàn Tử: “Tôi muốn tạo nên một nhà vườn đẹp nhất cả nước.”

“Có Tiểu Ca ở đây, chúng ta đã là đẹp nhất rồi.”

“Không phải kiểu đó. Ý tôi là…” Tôi cảm thấy có nói cũng vô ích.

Thôn làng ở đây đã rất đẹp rồi, chỉ cần có lòng, còn nữa, phải biết khai thác thứ đẹp nhất trong lòng người dân ở khu vực này.

Bàn Tử nhìn tôi, cảnh giác hỏi: “Thiên Chân, cậu muốn làm gì?”

Tôi nói: “Có chút cảm hứng.”

Bàn Tử nói: “Tôi cảm thấy cậu đang nghĩ ra tối kiến nào đó.”

Muộn Du Bình cũng bước tới, tay cầm một ít hạt dẻ, tôi biết ý y, bèn bỏ hạt dẻ vào lỗ bếp nướng, hỏi y: “Khoai lang không?”

Muộn Du Bình lắc đầu ngồi xuống, bếp lửa ấm áp, chúng tôi đều xào rau trên bếp, sau đó không dọn ra, ăn trong nồi luôn, bỏ rượu và đồ ăn vặt lên lỗ lò, chúng ấm lên rất nhanh, mùi hương cũng thơm lừng.

Bên ngoài bắt đầu nổi gió, ngày mai chắc chắn nắng tốt, mùi hạt dẻ càng lúc càng ngào ngạt.

Bàn Tử lấy ra mấy hạt bỏng tay, đưa cho tôi và Muộn Du Bình, rồi bảo chúng tôi: “Tôi nghĩ ra rồi, tôi muốn làm một con rồng bếp lò.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play