Đây không phải một nhà hàng ăn sáng Phúc Kiến truyền thống, nhà hàng này có một chút hơi thở phương Bắc, trong đó có bánh nướng, bánh quẩy và bánh bao súp Hàng Châu.

Đi qua nhiều nơi sẽ biết, gần như bánh bao súp trong thiên hạ đều là của hàng Châu, mì kéo dầu ớt đều là của Sơn Tây, nhưng bạn vào nói chuyện với chủ quán sẽ biết đều không phải như vậy.

Muộn Du Bình có thói quen đứng ăn sáng, y đứng ở cửa, nhìn ra ngoài, lẳng lặng uống sữa đậu nành.

Lý nhà giàu nhìn tôi, có vẻ ngượng ngùng, tôi cảm thấy chủ yếu là vì mặt tôi không hề có gợn sóng cảm xúc nào.

Dân chúng bình thường ăn cơm với hai tên lưu manh, ít nhiều cũng sẽ hơi căng thẳng, một khi căng thẳng thì sẽ thể hiện hết ra ngoài mặt.

Đối với tôi mà nói, hai người trước mặt chỉ là hai cái màn thầu, còn là loại bột không nở. Nhưng tôi cũng muốn xem thử, lưu manh cấp thấp có trình độ như thế nào, nên cũng không thể làm quá. Dù sao tôi cũng không muốn trở thành thế lực hắc ám.

“Ông chủ Ngô, nghe nói anh định mở nhà vườn.” Anh ta cuối cùng cũng phá tan sự im lặng.

“Phải.”

“Chúng ta cùng nghề rồi, cùng nghề thì phải giúp nhau, anh có khó khăn gì không?”

“Khó khăn đó là tôi chưa mở bao giờ, có thể sẽ bị lỗ.”

“Việc ăn uống phải siêng năng, đúng là không dễ làm, một mâm đồ ăn là một mâm tiền. Cái này phải có quyết tâm mới được.”

Tôi cắn một miếng bánh quẩy, nhìn mặt Lý nhà giàu, anh ta đã hóa trang mình thành loại năng lượng tích cực, bắt đầu nghiêm túc giảng giải kinh nghiệm của bản thân.

“Không sao, nếu lỗ thì tôi sẽ chuyển đi, đến lúc đó giám đốc Lý tiếp quản địa bàn, đừng để anh em tôi lỗ quá nhiều.”

“Thế thì không thành vấn đề, tôi thích nhất là tiếp quản địa bàn.” Thấy không khí có vẻ thả lỏng, cuối cùng Lý nhà giàu cũng nói ra chuyện mình muốn nói ngay từ đầu: “Cơ mà ông chủ Ngô, nếu là chuyện ăn uống, hắc bạch lưỡng đạo đều phải công bằng, anh có cần để người địa phương tham gia một chút, sẽ thuận tiện trong nhiều việc đấy.”

Trưởng thôn bên cạnh liền lên tiếng: “Ấy, lão Lý, việc này tôi đề nghị trước mà…”

Tôi bảo Lý nhà giàu: “Hắc đạo thì đơn giản thôi, bạch đạo thì hơi khó, mấy anh em chúng tôi khó giải quyết lắm.”

“Tôi dàn xếp giúp anh, chuẩn bị sẵn tiền phạt thì sẽ không có việc gì to tát cả.”

Tôi bật cười, tiếng cười này đúng là hội tụ tất cả tinh hoa dí dỏm giả tạo đe dọa u ám cả đời tôi, liền thấy mặt của Lý nhà giàu và tên thuộc hạ biến sắc.

“Đừng, người anh em, tôi không muốn anh ra mặt.” Tôi nói, thở dài một hơi, nhìn vào mắt anh ta: “Đừng nhiều chuyện.”

Vừa đúng lúc Muộn Du Bình ngoái đầu lại nhìn bọn họ, Lý nhà giàu túa mồ hôi lạnh.

“Anh mở nhà vườn, chắc không phải là nhà vườn thật chứ, tôi thấy trông anh giống sắp làm ăn lớn hơn đấy.” Lý nhà giàu nói.

Tôi thu lại ánh mắt: “Không, tôi chỉ là một ông chủ nhỏ. Nghe nói anh muốn giành thị trường với tôi, tôi không bài xích việc cạnh tranh chính đáng đâu.”

Anh ta lập tức lắc đầu: “Ôi dào, thị trường ở đây lớn lắm, tôi chỉ làm ăn nhỏ, không đụng chạm không đụng chạm, tôi chỉ muốn xem có giúp được chuyện gì không thôi, có trưởng thôn ở đây thì tôi yên tâm rồi.”

Ăn sáng xong, mới quay đi thì Lý nhà giàu đã đi mất, tôi nhìn trưởng thôn, trưởng thôn giơ ngón cái: “Bước tiếp theo cậu không định tranh cử trưởng thôn chứ, tuyệt đối đừng nhé.”

Về đến nhà, thì chuẩn bị đi ký hợp đồng, Bàn Tử cũng thức dậy, tôi thấy sắc mặt hắn không tốt, thì đưa mười cái bánh quẩy đã đóng gói cho hắn, hắn liền bảo tôi: “Cậu gọi điện cho cha cậu đi, bên bà nội cậu có chuyện rồi.”

“Đừng dọa tôi, chuyện gì?”

“Có lẽ bà nội cậu có niềm vui bên ngoài.”

“Chuyện này tôi không tiện cho ý kiến thì phải.”

“Cậu có gọi không đây, bảo cậu gọi điện cho cha cậu mà khó chịu thế.”

Hình như là vậy, không có mặt mẹ tôi, tôi và cha tôi không có gì để trò chuyện cả.

Tôi hít sâu một hơi, đến trước điện thoại bàn, ban nãy tôi không cầm theo di động, chắc là có cuộc gọi nhỡ, nhưng vẫn nên dùng điện thoại bàn vậy.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play