Dưới sự hướng dẫn của Trần Tuyết Hàn, chúng tôi trèo lên những đống tuyết vụn. Bậc thang trên núi bị tuyết lớn bao phủ, chỉ quét ra một con đường hẹp đủ để cho một người lên xuống, bậc thang rất dốc, gần như dựng đứng. Tôi dẫn theo hai người người làm, lúc đầu bọn họ khăng khăng muốn đi cùng tôi, bây giờ chắc đang hối hận muốn chết.
Buổi trưa, cuối cùng chúng tôi cũng tới trước cửa ngôi miếu lạt ma mà Trần Tuyết Hàn liên tục nhắc đến trước đó.
Tôi đã từng tham quan rất nhiều loại kiến trúc và kiểu mẫu miếu thờ, trong đó cũng có không ít miếu lạt ma, nhưng hình dạng trước mắt là lần đầu tiên tôi nhìn thấy.
Đầu tiên là cửa miếu cực kỳ cũ nát, vô cùng nhỏ, cửa chỉ rộng nửa người nhưng phía trong là một khoảng sân nhỏ đã được quét bớt tuyết, lộ ra rất nhiều cối đá và bàn ghế đá. Ở cuối khoảng sân là nhà cửa xây dựa vào núi, phòng ốc kéo dài nhìn không thấy điểm cuối, có hơi đồ sộ.
Dù là như vậy tôi biết phía trong những kiến trúc của miếu thờ này cũng không có bao nhiêu không gian, tuy rằng nhìn qua diện tích rất rộng, nhưng bởi vì xây dựa vào núi, không gian trong kiến trúc tương đối nhỏ.
Có ba lạt ma tuổi còn trẻ đang sưởi ấm xung quanh cối đá, thấy chúng tôi bước vào cũng không có vẻ mặt ngạc nhiên là mấy, vẫn bất động không nói gì.
Trần Tuyết Hàn đi tới nói rõ mục đích chúng tôi đến, đều nói bằng tiếng Tạng, tôi nghe không hiểu, một lạt ma trong số đó lập tức dẫn chúng tôi vào nhà.
Căn đầu tiên là kiến trúc lớn nhất, đó là nơi cúng bái hành lễ của nhóm lạt ma, phòng sau có một cái thang gỗ, một đường đi lên, chúng tôi leo lên từng tầng từng tầng, không biết đã đi bao lâu, qua bao nhiêu gian phòng, lạt ma dẫn đường mới dừng lại, tôi phát hiện chúng tôi cuối cùng đã tới một gian phòng tối đen như mực.
Trần Tuyết Hàn và lạt ma rất cung kính đi xuống, chỉ còn lại tôi và hai người làm đứng trong căn phòng tối mịt. Nhìn xung quanh tôi phát hiện đây có vẻ là một gian thiền phòng, cả phòng chỉ có một nơi có chút ánh sáng.
Chúng tôi cẩn thận đi tới, từ từ thích ứng với ánh sáng ít ỏi, dần dần thấy được trong bóng tối có rất nhiều bóng dáng mơ hồ, toàn bộ đều là từng chồng kinh thư. Đi vòng qua tới nơi có ánh sáng, tôi phát hiện đó là một cánh cửa sổ.
Cửa sổ dùng một tấm thảm lông rất dày che lại, nhưng cái chăn đã quá cũ rồi, bị mục ra rất nhiều lỗ thủng, ánh sáng chiếu vào phòng qua những lỗ thủng đó.
Tôi đang định kéo cái chăn lên để ánh sáng bên ngoài chiếu vào phòng. Vừa định chạm vào thì chợt nghe thấy một thanh âm trong bóng tối: “Không cần ánh sáng, đến đây đi.”
Tôi bị âm thanh này làm giật mình, quay đầu lại thì thấy ở trong góc tối, sáng lên một đốm lửa nhỏ, sau đó trong từng đốm ánh sáng mặt trời, ở bên kia thế nhưng tôi nhìn thấy được năm vị lạt ma, rồi dần dần toàn bộ đều sáng lên.
Năm lạt ma này nhất định đã ngồi ở đây từ trước, trong bóng tối tôi đã không nhìn thấy bọn họ, có lẽ đây là một hình thức tu hành đặc biệt, dường như chúng tôi đã quấy rầy bọn họ rồi.
Tôi nhớ tới bọn họ nói “đến đây đi”, nên lập tức đi qua. Đến gần thấy vài lạt ma tuổi khá trẻ đang nhắm mắt, chỉ có một lạt ma lớn tuổi ánh mắt sáng ngời nhìn chúng tôi.
Chúng tôi vừa nói xong mục đích đến đây, lão lạt ma cũng nhắm hai mắt lại, nói: “Chuyện khi đó, tôi còn nhớ rõ.”
Tôi có hơi bất ngờ, tôi đã nghĩ ông ấy sẽ có biểu cảm dữ dội hơn nữa, thí dụ như kích động nói: “Cậu, cậu cũng biết người đó” hay tương tự như thế.
Thế nhưng người ta chỉ là nhắm hai mắt lại, nói một câu: “Chuyện khi đó, tôi còn nhớ rõ.”
Tôi cũng không biểu lộ tâm tư của mình, cũng làm bộ điềm tĩnh.
Sự thật chính là thần kỳ như vậy, tôi bỗng nhiên hiểu ra rằng rất nhiều chuyện mình cho là vô cùng quan trọng, đối với người khác, e rằng không bằng cả một cái ngáp.
Tôi đã có thể thực sự lý giải.
Trong phòng ngủ của lão lạt ma, chúng tôi uống trà bơ mới nấu, chờ ông kể lại câu chuyện từng chút một. Trong phòng ngủ đốt lò than làm không khí vô cùng ấm áp, tôi hơi đổ mồ hôi, ngồi nghe những việc Tiểu Ca đã trải qua lần xuất hiện trên nhân gian đó.
Đại lạt ma nói cực kỳ giản lược, gần như là thuận miệng nói quan, nhưng với tôi mà nói thì tôi vẫn không thể tránh khỏi việc cho rằng đó là manh mối quan trọng nhất trên thế giới.
Trong quá trình tự thuật, có một số chỗ cả bản thân đại lạt ma cũng không hiểu rõ, ông sẽ mở vài quyển trục và bút ký để kiểm tra lại. Khi ông kể xong, chính tôi cũng tự mình đọc lại cẩn thận nội dung của bút ký, vì vậy những chuyện dưới đây đến từ nhiều nguồn, có phần là tôi đọc được trong bút ký, có phần là do đại lạt ma kể lại.
Bởi vì nhiều lại tùy ý, cho dù là tự thuật hay bút ký thì trong đó cũng trộn lẫn rất nhiều tiếng Tạng cùng với tiếng địa phương, cho nên rất nhiều tình tiết đều rất phiến diện, thời điểm tôi tự thuật lại ở đây đã được sửa lại một ít rồi.
Tình hình năm mươi năm về trước, đến nay lão lạt ma vẫn còn nhớ như đang ở ngay trước mắt. Đó là cuối tuần thứ ba đại tuyết phong sơn, muốn xuống núi vô cùng nguy hiểm, toàn bộ lạt ma đều đang chuẩn bị khổ tu trong mùa đông.
Thời điểm đó đại lạt ma còn rất trẻ, còn chưa phải đại lạt ma trong miếu, nhưng để cho dễ phân biệt, chúng ta gọi đại lạt ma còn trẻ năm đó là lão lạt ma.
Theo tập tục trong miếu, ngày hôm đó lão lạt ma quét sạch tuyết trước cửa, còn đặt trước cửa miếu ba lò than lớn, không để tuyết đọng phủ kín mặt sân. Hành động như vậy từ khi xây xong miếu lạt ma, cứ mười năm lại có một lần. Tuy rằng lão lạt ma cũng không biết làm vậy có ý nghĩa gì nhưng qua các thế hệ lạt ma đều tuân thủ nghiêm chỉnh.
Buổi trưa đó là lần thứ tư lò than được đặt, lão lạt ma thấy được Muộn Du Bình đang đứng trước lò than sưởi ấm.
Muộn Du Bình mặc một bộ y phục đặc biệt kỳ quái, giống như là áo khoác dày trong quân đội, nhưng họa tiết trên áo lại là hoa văn Tây Tạng, sau lưng y là một bọc hành lý rất lớn, nhìn qua vô cùng nặng.
Muộn Du Bình nhìn qua rất khỏe mạnh, lúc đó lão lạt ma và y đã có một đoạn đối thoại như thế này:
Lão lạt ma: “Khách quý từ đâu tới?”
Muộn Du Bình: “Tôi từ trong núi tới.”
Lão lạt ma: “Khách quý đi nơi nào?”
Muộn Du Bình: ”Đi ra bên ngoài.”
Lão lạt ma: “Khách quý đến từ thôn đối diện núi tới sao?”
Muộn Du Bình: ”Không, là từ sâu trong kia.”
Nói xong câu đó Muộn Du Bình chỉ tay về một phương hướng, đó là sâu trong vùng núi tuyết. Đối với lão lạt ma và người dân ở Mặc Thoát mà nói, không ai không biết đó là một vùng đất không người, trong đó không có gì cả.
Mà khu vực xung quanh miếu không có bất kỳ con đường nào, chỉ có một nơi có thể gọi là vách núi. Tuy nó cũng không phải là vách núi thực sự nhưng có mức độ tuyết đọng và độ dốc lớn cũng không kém là mấy, độ chênh lệch chừng hai trăm mét, vô cùng hiển trở. Đây là nơi nguy hiểm nhất gần miếu lạt ma.
Sẽ không có ai tới từ hướng đó. Lão lạt ma cười cười, ông nghĩ Muộn Du Bình nhất định đã chỉ nhầm hướng rồi. Nhưng ông đã nhanh chóng phát hiện điều không thích hợp, bởi vì nơi Muộn Du Bình đứng chỉ có một đôi dấu chân trơ trọi, không có bất kỳ dấu chân nào khác.
Trong loại thời tiết tuyết lớn như này, để có kết quả như thế vậy, trừ khi Muộn Du Bình từ trên trời rơi xuống, hoặc là thật sự leo xuống từ vách núi.
Lão lạt ma: “Khách quý vì sao dừng lại trước cửa miếu chúng tôi?”
Muộn Du Bình: “Ở đây ấm áp, tôi sưởi ấm một lúc rồi lập tức đi ngay.”
Muộn Du Bình chỉ vào lò than, lão lạt ma bỗng nhiên có một suy nghĩ kỳ quái. Tập tục lạ lùng này của miếu, cứ mười năm sẽ đặt ba lò than ở cửa miếu, lẽ nào chính là vì, nếu có người đi qua cửa, sẽ có một nơi sưởi ấm chăng?
Có lẽ nên nói, có người hy vọng người đi qua cửa miếu sẽ vì ba lò than này mà dừng lại?
Ngôi miếu này từ lúc xây xong thì có quy củ này, ông vẫn cảm thấy quy củ này vô cùng kỳ lạ. Chẳng lẽ người tu sửa miếu đã đoán trước tình huống này từ rất lâu về trước nên đã đặt ra quy củ này?
Lão lạt ma nhìn Muộn Du Bình, hai người không nói gì nhìn nhau một lúc lâu, ông thấy có phần lung túng, nên nói: “Bên trong ấm áp hơn, không bằng khách quý vào trong nghỉ ngơi một chút, uống chén trà bơ rồi lại đi.”
Lão lạt ma vốn là hỏi khách sáo một câu, Muộn Du Bình ngược lại không khách sáo, trực tiếp gật đầu nói: “Được.”
Vì vậy lão lạt ma dẫn Muộn Du Bình vào bên trong miếu lạt ma.
Với tư cách là chủ nhân, lại đã lâu không có khách đến, ông hiển nhiên muốn làm một chủ nhà tận tình. Mời Muộn Du Bình vào nhà cho ấm người, sau khi uống trà bơ, ông lại dẫn Muộn Du Bình đi thăm quan khắp nơi.
Trong lúc đó, lão lạt ma vô tình hay cố ý, luôn luôn muốn hỏi Muộn Du Bình một vài vấn đề. Kỳ quái là, Muộn Du Bình cũng không giấu giếm, y nhiều lần nhấn mạnh mình đi ra từ núi tuyết, trong lời nói lúc đó, không có cảm giác là nói dối hay che giấu chút nào.
Lão lạt ma lúc đó tuy rằng còn trẻ tuổi nhưng dẫu sao cũng đã trải qua quá trình tu hành, có khả năng khống chế đặc biệt đối với sự tò mò về cuộc sống nhân gian, ông không tiếp tục hỏi nữa.
(Ban đầu chuyện này, tối đa chỉ là Muộn Du Bình ngủ lại một đêm rồi sẽ đi. Sau khi Muộn Du Bình rời đi, cuộc sống của lão lạt ma lại trở về quỹ đạo.)