Đêm hôm ấy, Muộn Du Bình ở trong phòng của lão lạt ma, trò chuyện xong mấy câu cuối với ông, nói rõ ý định ngày mai sẽ rời đi, bày tỏ sự cảm tạ. Sau đó lão lạt ma đưa y về phòng mình.
Kết cấu của ngôi miếu có chút phức tạp, người bình thường không có dẫn đường hoàn toàn không thể tìm được phòng. Bọn họ quanh đi quẩn lại trong miếu, lúc đi qua một khoảng sân thì ngọn đèn trên tay lão lạt ma tắt ngấm.
Một khoảng tối om, ánh trăng trong sân rất u ám, lão lạt ma ngừng lại, đi thắp lại ngọn đèn, Muộn Du Bình ngẩng đầu nhìn không trung.
Bầu trời ở Tây Tạng đầy sao, khung cảnh nên thơ như mộng ảo. Cảnh đẹp ấy với lão lạt ma mà nói, do từ nhỏ đã tiếp xúc nên cảm thấy bầu trời vốn là như vậy, ông không hiểu trên đó có gì kì lạ.
Ông thắp đèn xong, bước đi lần nữa thì phát hiện Muộn Du Bình vẫn đứng yên bất động, chỉ thản nhiên nhìn lên không trung.
“Khách quý, đi bên này.” Lão lạt ma nói một tiếng, Muộn Du Bình mới trở lại bình thường, lập tức hỏi ông: “Thượng sư, trong miếu lạt ma của các vị, phải chăng có 127 gian phòng?”
Lão lạt ma có chút sửng sốt, quả là như vậy, miếu lạt ma này đúng là có 127 phòng. Thời gian ông vào miếu thì đã biết, mặc dù các phòng rất nhỏ, nhưng tổng số chính là 127. Muộn Du Bình sao lại biết được chuyện đó?
Lão lạt ma gật đầu. Muộn Du Bình nói tiếp: “Làm phiền ông, có thể cho tôi xem qua tất cả các phòng được không?”
“Khách quý, vì sao đột nhiên lại muốn….” lão lạt ma muốn hỏi, nhưng ngay lập tức bị năng lực đã tu luyện ngăn lại, không vọng tưởng không tò mò, ông không nên nảy sinh hứng thú với việc này.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play