Trong một buổi chiều nắng ấm, tôi nghỉ ngơi trong căn phòng nhỏ mát mẻ của mình.
Thực sự là nghỉ ngơi sao? Hẳn là vậy đi, tuy rằng tôi sẽ thường xuyên nhớ lại những việc đã trải qua khiến tôi đau đầu, nhưng trong lòng tôi hiểu được, đó cuối cùng cũng chỉ là kỉ niệm.
Nói cách khác, suy nghĩ về những điều này, không có nghĩa là tôi muốn chống lại ai, hoặc nói tương lai nó sẽ mang đến cho tôi nguy hiểm gì. Vì thế nên tôi mới yên tâm mà suy nghĩ.
Phòng ở tuy rằng mát mẻ nhưng cũng ngột ngạt không chịu nổi, cả người tôi rã rời, có chút buồn ngủ. Vừa lúc đó tôi nghe thấy có người gõ cửa.
Ở cửa hàng, giữa trưa là lúc nghỉ ngơi, bởi vì không có buôn bán gì nên cũng chẳng muốn mở cửa lãng phí hơi lạnh. Tôi gọi Vương Minh mấy tiếng, phát hiện cậu ta không ra mở cửa, cũng chẳng đáp lời tôi, không biết có phải bệnh tim đột phát chết rồi hay không, bèn vực tinh thần lên đi ra ngoài xem.
Vừa mới đi ra bên ngoài đã thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện bên trong cửa hàng của tôi. Người này là một ông già, nhìn thấy tôi miệng đã cười toe toét, lộ ra một hàm răng vàng to tướng. Gần như tôi phải hút một ngụm khí lạnh, nhìn thấy Vương Minh đang ngủ như lợn trước bàn máy tính, lập tức đạp cậu ta tỉnh dậy.
Ông già đó thấy hành động của tôi, vừa định nói chuyện thì tôi đã gào lên với Vương Minh vừa bị tôi đánh tỉnh: “Người đâu, thả chó, đuổi ông ta ra ngoài cho tôi!” Chính là tên vương bát đản này, khoảnh khắc bước vào cửa tiệm của tôi mấy năm trước đã thay đổi vận mệnh cả đời tôi.
Tôi tuyệt đối không cho tình huống như vậy lại xảy ra. Vương Minh ngủ tới mơ mơ màng màng, đứng dậy trước máy tính, liếc tôi một cái, dường như hoàn toàn không ý thức được tôi đang nói gì. Thấy tôi không tiếp tục nói, cái đầu to của Vương Minh lại nằm úp sấp xuống ngủ tiếp. Tôi không đợi để giải thích với cậu ta, quay lại từ quầy trưng bày, quát ông già kia: “Ông cút cho tôi, lập tức rời khỏi tầm mắt của tôi.”
Răng Vàng ha hả một tiếng, nói: “Chú em, chúng ta đã lâu không gặp, dạo này vẫn khỏe chứ? Tính tình cậu vẫn như trước chẳng có gì thay đổi ha.”
Tôi nói: “Ông bớt mấy lời vô nghĩa đi, đời này của ông đây con mẹ nó cơ bản đã bị ông hủy rồi. Ông biết không? Mấy vị anh hùng nhà tôi toàn bộ vì ông mà chết, thừa dịp trước khi tôi chưa muốn giết ông, thì ông mau biến khỏi tầm mắt tôi.”
Răng Vàng lên tiếng: “Cậu nói quá khoa trương rồi, chuyện của mấy vị anh hùng nhà cậu thì có quan hệ gì đến tôi.” Tôi cũng chẳng biết tại sao mà lửa giận công tâm, nói xong đã muốn bày ra tư thế xông lên đánh chỗ yếu hại của ông ta. Ông ta thấy tôi không chịu nhường, lập tức khoát tay nói: “Chậm đã, dù sao cũng từ từ, tôi đây có thông tin quan trọng, nên mới có ý tốt đến đây nói cho cậu hay.” Tôi nói: “Tôi chẳng muốn biết thông tin gì từ ông, tôi cảm thấy sự xuất hiện của ông là chuyện có điềm cực xấu rồi.” Nói rồi tôi đẩy ông ta.
Răng Vàng bám chặt lấy quầy nói: “Chậm đã! Chậm đã! Có tín vật! Nhìn tín vật cậu sẽ biết tầm quan trọng của việc này.” Nói xong lấy từ trong ngực áo một chiếc di động đưa tôi.
Lòng tôi nói: lần trước cho tôi xem đồng hồ đeo tay, lần này lại cho tôi xem điện thoại, con mẹ nó công trở thành công nghệ cao rồi. Vừa thấy, tôi lập tức phát giác đó là loại di động Tiểu Hoa thường dùng. Tôi nhận lấy, vừa mở lên thì thấy bên trong có một tin nhắn đã được biện soạn, trên đó viết: “Kim Vạn Đường bởi vì quảng cáo trên báo mà đến, hình như có manh mối quan trọng, tôi đã nghe qua một lần, thật giả ra sao, tạm thời cậu cứ nghe ông ta nói. Tôi xử lí xong chuyện ở đây sẽ lập tức tới tìm cậu bàn luận. Giải Vũ Thần.”
Tôi gập di động lại, nghĩ thầm: Đm, đề nghị này của Tiểu Hoa so với đề nghị của lão Dương càng khiến người ta chẳng có cách nào từ chối được.
Không thể không nể mặt Tiểu Hoa, lòng tôi cân nhắc xem nên làm thế nào bây giờ, xem chừng còn phải nghe một chút. Lần này Răng Vàng rất biết cách đối nhân xử thế, sớm đã có chuẩn bị. Nhưng cứ nhìn thấy mặt ông ta, tôi rất cố nhịn mới không đập ổng.
Vì thế tôi để Răng Vàng ngồi xuống còn bản thân quay về phòng uống vào ngụm nước cho bình tĩnh. Vào trong phòng, có lẽ vì trong đó mát mẻ nên cơn tức cùng buồn bực trong lòng tôi cũng tiêu bớt phân nửa, nghĩ thầm, dù sao rất nhiều chuyện đều chính tôi tự chọn, trách cứ ông ta cũng không phải biện pháp, thật ra ông ta cũng chỉ là một trong những người bị hại.
Lừa gạt bản thân xong, sau khi cảm thấy đã bình tĩnh rồi tôi nhanh chóng ra gian ngoài, nhìn chằm chằm Răng Vàng hỏi: “Ông già kia, nếu ông có manh mối gì thì nói ngắn gọn đi. Hoa Nhi Gia tài đại khí thô ông cũng gặp qua rồi, loại người như tôi mấy thứ mờ nhạt đều miễn hết đi.”
Răng Vàng nói: “Chú em, cậu nói cái gì vậy chứ, tôi đây không phải vì áy náy trong lòng sao, muốn đến bồi thường chút thôi mà. Không phải cậu đăng báo tìm người biết về con bọ cạp kia sao? Ui cha, thứ đó gợi cho tôi một chuyện cũ vô cùng khó quên.”
Tôi nhìn sắc mặt răng vàng, trong lòng tôi thầm nghĩ: ông nói mau đi, sau khi nói xong tôi còn đánh ông nữa.
Răng Vàng bảo: “Con bọ cạp này lai lịch rất, rất cổ quái. Tôi đoán chắc cậu đã tra ra lai lịch con bò cạp này có liên quan đến tên nhóc nhà họ Trương phải không?”
Tôi không tỏ thái độ gì, sợ bị ông ta quấy nhiễu, lòng nói: chuyện của họ Trương tôi đều có hứng thú, còn có phải đứa nhóc hay không tôi cũng không biết.
Kim Vạn Đường tiếp tục: “Tôi tới nói cho cậu một chuyện, không biết trước đây đã nói chưa. Trước kia, tôi giúp người ta giám định đồ cổ ở Lưu Ly Xưởng, cả phiên dịch sách cổ kiếm được không ít tiền. Có một lần tôi vào một nhà cực kỳ giàu có, nhà giàu này nghe nói họ Mã, là một gia tộc thịnh vượng, sống ở vùng Giang Tô. Ông ta cho tôi xem một quyển hồi ký của ông nội ông ta, muốn tôi kiểm định xem có đáng giá hay không. Lúc ấy tôi cảm thấy trong nhà hắn giàu nứt đố đổ vách, nhất định là loại người có tiền. Nhưng sau mới rõ, kì thật thời điểm đó nhà họ đã bị đào rỗng tuếch.
Hai đứa con trai lão hít thuốc phiện, trong đó một đã sắp chết, lão ta muốn dựa vào vật kia đổi tiền cứu mạng con.” Kim Vạn Đường hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Lúc sau tôi giám định xong, xem hết hồi ký của người tên Mã Bình Xuyên, từ đó nhớ kĩ câu chuyện này.”
Nói xong Răng Vàng lập tức kể cho tôi một câu chuyện, đó là câu chuyện trong “chuyện kỳ lạ thứ nhất”.
Tôi sau khi nghe xong, trong lòng không vui chẳng buồn, tôi lập tức cảm thấy, cái tên nhóc kia, có thể chính là Muộn Du Bình khi còn nhỏ.
Khi đó là thời đại nào? Trước khi Tân Trung Quốc thành lập! Quả nhiên, chẳng phải người này đã một bó tuổi rồi sao? Nhưng so với dự tính của tôi còn trẻ hơn một chút.
Người trong Trương gia đều có tuổi thọ rất dài, thể chất đặc biệt, cơ bản tôi cũng không cảm thấy quá bất ngờ.
“Ông nói, nơi đó lúc ấy gọi là Mã Am? Vậy hiện tại địa phương đó vẫn còn chứ?” Tôi hỏi Kim Vạn Đường.
Kim Vạn Đường gật đầu: “Còn, nhưng nếu cậu muốn đi, tôi cảm thấy cũng không cần, bởi vì trong hồi ký viết, bọn họ sau khi khai quật mộ tổ tiên, cũng không đào ra cổ mộ gì, chỉ đào được một con bọ cạp sắt. Hơn nữa, trong hồi ký cũng không miêu tả đoạn sau đó, mấy ghi chép sau đó cũng vậy, đã cách chuyện này khoảng thời gian hơn một năm.”
“Ông có ý gì?” Tôi hỏi.
“Sau khi họ đào được con bọ cạp sắt có, có tiếp tục đào xuống, đào được địa cung hay không, trên bọ cạp sắt viết gì, có kỳ quặc hay không, mấy thứ đó đều không được ghi chép. Nhưng có thể khẳng định chính là sau một năm đó, Mã gia từ cực thịnh dần đổ nát, nhất định đã xảy ra rất nhiều chuyện, chắc chắn có liên quan đến con bọ cạp.” Kim Vạn Đường nói, “Sau đó, Mã gia chuyển đến Nepal.”
“Nepal?”
“Đúng, Nepal.” Kim Vạn Đường nói, “Khoảng thời gian trước tôi mới quay về từ nơi đó có địa chỉ nhà bọn họ, trong nhà bọn họ cũng thấy được con bò cạp kia, họ còn đang rao bán thứ đó.” “Ông không lừa tôi đó chứ?” tôi nói.
“Không đâu.” Kim Vạn Đường nói, “Nếu cậu có hứng thú với chuyện của tôi, không ngại di chuyển, phiền ngài đây xuất ngoại cùng tôi đi? Có tôi nói cho cậu rồi, tin chắc rằng có thể thoải mái lấy được con bò cạp sắt kia.”
Tôi nghĩ một hồi, cảm thấy đến giờ đó là manh mối duy nhất liên quan đến quá khứ của Muộn Du Bình, có lẽ tôi nên đi một chuyến. Nhưng không thể đi cùng Răng Vàng, tôi kinh doanh lâu như vậy, thừa biết đó là loại ruồi bọ chuyên chích vào vết nứt trên trứng chim, nếu ông ta đi theo tôi, nhất định là muốn liên thủ với Mã gia cho tôi một đao. Nói không chừng, còn đặt sẵn bẫy đợi tôi mở hầu bao.
Vì thế tôi hẹn thời gian với Kim Vạn Đường, nhưng tôi xuất phát trước ông ta, tôi cũng không báo tin cho cả Tiểu Hoa rằng phải đi Nepal.
Nhưng giờ đây lại hoàn tay trắng mà quay về, phòng của Mã Bình Xuyên ở Nepal rất lớn nhưng lại rỗng tuếch, vừa nhìn là biết đã hoàn toàn bị dọn sạch rồi. Tôi hỏi những người xung quanh, đều nói không biết người nhà này đi đâu rồi.
Một nhà Mã Bình Xuyên, giống như năm đó ông ta phái người đi dò hỏi Trương gia, trước khi tôi đến dò hỏi đã mai danh ẩn tích.
Tôi cảm thấy đây có lẽ một âm mưu lớn, đã bị tôi nhìn ra. Tôi xuất phát trước thời gian hẹn, họ hoàn toàn không kịp chuẩn bị. Cũng có thể sau khi Kim Vạn Đường rời khỏi, bọn họ đã gặp phải biến cố gì đó rất lớn.
Bị tôi nhìn thấu rồi.
Cuối cùng, lần tìm kiếm này hoàn toàn biến thành hoạt động du lịch, sau khi tôi phát hiện hoàn toàn không tìm được, tôi thành ra tham ăn, hơn nữa còn nảy sinh ý định kì lạ muốnphát triển kinh doanh ở chỗ này.
Sau khi khảo sát, tôi nhận ra hệ thống nơi này hoàn toàn không thích hợp cho việc buôn bán, chỉ thích hợp làm trạm trung chuyển. Nhưng từ tận đáy lòng tôi không muốn nhìn thấy hành vi quốc bảo bị rò rỉ ra ngoài, cũng sẽ không suy nghĩ sâu xa. Đương nhiên tôi ở đây phát hiện không ít đồ cổ, mặc dù không biết là thật hay giả, nhưng ở thị trường sưu tầm trong nước có thể bán được không biết bao nhiêu là tiền, nhưng mà tôi lăn qua lăn lại ở chỗ này lại phát hiện hành tung của Mã gia.
Thời điểm tôi đang kiểm kê đồ cổ trong một cửa hàng địa phương do người Trung Quốc mở, nói chuyện phiếm với ông chủ về mục đích tôi tới nơi này, ông chủ kia đã từng buôn bán với Mã gia, hiển nhiên Mã gia bán không ít đồ cổ cho ông ta để đổi lấy tiền mặt. Ông ta nói cho tôi biết, lúc giao thiệp với Mã gia, người Mã gia luôn cố ý vô tình nhắc tới một nơi tên là Mặc Thoát.
Vì thế, tôi lập tức đi đến Mặc Thoát, hơn nữa ở đó còn tìm thấy một thứ đồ như vậy, đến nôi tôi lưu lại tại đó hẳn nửa năm.