Sau sự kiện đó, tôi nhấc bút ghi chép lại trình tự câu chuyện này, đơn giản là vì sự phát triển khó mà tưởng tượng được của chuyện này, tuy rằng sự phát triển đó không khiến tôi chấn động như đã tưởng, nhưng nó mang lại một lượng thông tin vượt quá dự tính của tôi.

Sau sự việc kia, tôi hiểu được một đạo lý, rất nhiều câu đố và chân tướng của câu chuyện bạn không cần phải dồn hết tâm trí mà truy tìm, chờ sau khi hết thảy cát bụi lắng xuống, nó sẽ dần dần hiện ra theo dòng thời gian trôi qua.

Có một nhà thông thái từng nói, chỉ khi thủy triều xuống mới có thể biết ai không mặc đồ lót. Hoặc tôi có thể dùng một ví dụ chuẩn xác để hình dung, lúc bạn cố ý muốn tìm kiếm một vật gì đó nhưng thường sẽ tìm mọi góc vẫn không thấy, nhưng khi bạn không cố tìm nó nữa, nó sẽ đột nhiên xuất hiện trước mắt bạn. Có một vài câu đố chính  là kiểu như vậy.

Sau chuyện kia, tôi suy sụp một thời gian dài. Khoảng thời gian đó, tôi vẫn luôn đồng thời trải qua hai loại trạng thái, một loại là cực kì chán nản, cái gì cũng không muốn làm, chỉ nằm dài trên ghế nhớ lại một vài chuyện nhỏ trước kia, sau đó nghĩ nếu mình lựa chọn khác đi thì sẽ thế nào, kết quả sẽ ra sao. Nghĩ nếu tôi không rối rắm như vậy, không rối loạn ám ảnh cưỡng chế, thì có lẽ tôi sẽ từng bước có một cuộc sống khác, có lẽ sẽ dễ chịu hơn bây giờ. Có người từng nói đến một phương diện, không biết về một việc so với biết tốt hơn rất nhiều, hiểu được còn thống khổ hơn so với không hiểu.

Một trạng thái khác chính là tôi không ngừng khích lệ bản thân, tự nói với mình có một số việc không muốn làm nhưng vẫn phải làm.

Cho nên tâm tư tôi luôn có sự mâu thuẫn như vậy, kể cả khi quản lí cửa hàng của chú ba. Ngay từ đầu bởi vì không có Phan Tử, rất nhiều chuyện chỉ có một mình tôi, mỗi bước đều khó khăn. Mỗi khi tôi định bụng rời đi, thì lại nghĩ đến những câu hát Phan Tử đã hát cho tôi trước khi chết.

“Tiểu tam gia phải tiến về phía trước, tiểu tam gia không thể lùi bước.” Tôi không có tư cách rút lui. Trong cái loại làm ăn này, cái tôi gọi là tiến về phía trước thật ra chỉ là một vài chuyện nhỏ mà thôi. Nếu chuyện này mà tôi cũng lùi bước như đã nói, tôi thật sự phải xin lỗi rất nhiều người. Cho nên tôi càng phải nỗ lực. Sang tới quý thứ hai năm thứ hai, rất nhiều việc đã được tôi thu xếp ổn thỏa.

Bản thân phát hiện một bí quyết, hóa ra một việc nếu bạn đã làm đến lúc cực kì hoàn chỉnh, đặc biệt bạn muốn bỏ qua giai đoạn tích lũy ban đầu phát triển đến một mức nhất định, thì mọi thứ sau đó càng trở nên đơn giản, bởi vì bạn có cơ hội phạm sai lầm, bạn cũng có cơ hội quay đầu, mà nếu sau đó lợi nhuận của bạn lớn hơn thiệt hại thì hệ thống của bạn có thể sống sót. Hơn nữa rất nhiều bí quyết của chú ba tôi cũng đã chầm chậm chạm đến.

Tới quý thứ ba, tôi chậm rãi loại bỏ một nhóm kẻ làm thuê không thích hợp với mình, từng bước từng bước thay bằng người phù hợp của tôi, tuy rằng không có thuận lợi như lúc có chú Ba, nhưng tình hình vận chuyển buôn bán vẫn vô cùng nhẹ nhàng.

Nhìn dòng tiền mặt không ngừng đổ vào, tôi chậm rãi hơi tin tưởng năng lực của bản thân. Phát hiện ra mình cũng không vô dụng như trước kia từng nghĩ – hóa ra thành công đều có phương pháp, hơn nữa cũng không quá khó khăn.

Sau khi các kênh truyền thống phát triển , tôi vừa đào tạo nhân lực, vừa lên kế hoạch sau này, dành vừa đi thăm hỏi vài người bạn cũ. Dễ dàng gặp được nhất đương nhiên là bọn Tiểu Hoa. Đến nay cậu ta vẫn đang tịnh dưỡng trong bệnh viện, thời gian trước có điểm suy sụp nên tôi không chú ý nhiều đến thương thế của cậu ấy. Cậu ấy là một nhân vật vô cùng quan trọng, đội ngũ của cậu ấy bên kia đã trải qua chuyện gì tôi hoàn toàn không biết.

Tú Tú luôn để tâm chăm sóc Tiểu Hoa, tôi không tìm gặp cậu ta cũng bởi vì em ấy, bởi vì chuyện Hoắc lão thái là kích thích quá lớn với em ấy. Nhưng thời điểm kinh doanh cửa hàng của chú ba, tôi học được khá nhiều đức tính quý giá, ví dụ như đối mặt với thống khổ. Tôi biết, khi đến lúc, trốn tránh không phải phương pháp giải quyết.

Đau đớn chỉ có phát ra, mới chậm rãi tiêu bớt được, áp lực cũng không có bao nhiêu tác dụng, sau khi đau đớn đạt tới đỉnh điểm sẽ tự nhiên xuống dốc.

Sau vài lần gặp mặt, sự khó chịu của Tú Tú với tôi cũng dần dần biến mất. Tôi ở lại Bắc Kinh một thời gian, đặc biệt giúp Tiểu Hoa xử lí chút chuyện gia tộc. Bởi vì dựa vào quan hệ và thế lực của chú Ba ở phía nam, tôi cũng dần có quyền lên tiếng, cũng giúp tôi có nhiều tư cách để trợ giúp người khác hơn. Thực ra tôi cũng chẳng cần mấy tư cách này, nhưng sau này có lúc dường như cũng không thể bỏ qua được.

Sau khi hoàn thành mọi việc, tôi mới bắt đầu thảo luận với bọn Tiểu Hoa về tất cả những chuyện xảy ra trước đây. Tôi nhắc tới một số chi tiết tôi phát hiện trong Trương gia cổ lâu: mặt trong quan tài phát hiện trang sức của người Tạng cùng hai chiếc nhẫn, còn cả chuyện cũ của Muộn Du Bình.

Sau khi Tiểu Hoa nghe xong rất xúc động, dường như cậu đã có phần phiền chán với tất cả những bí ẩn này, cậu ấy nói với tôi bình thường sẽ không có cảm xúc như vậy, với cậu ấy mà nói, cả đời mình cậu ấy đều không muốn trải qua, từ lúc nhỏ đã tiếp quản cả gia tộc, tham gia các cuộc tranh đấu, cậu trải qua đủ loại sự tình ghê tởm. Cậu ấy vốn không muốn thay đổi cách sống buồn chán đó, nhưng hiện giờ có cảm xúc như vậy, có thể thấy được mức độ nghiêm trọng của chuyện này.

Tôi cầm theo vài món trang sức phong cách Tạng lấy ra từ trong quan tài đưa cho Tiểu Hoa xem, một số không mang tới thì tôi dùng bút phác thảo lại. Tiểu Hoa nhìn xong, nói với tôi: “Đây là đồ trang sức trong hệ thống Phật giáo Tây Tạng, nhưng nó chỉ cho thấy chủ nhân quan tài dường như có gì đó hay có hứng thú với dân tộc Tạng, chứ cũng không thể chứng tỏ nhiều hơn.”

Tôi nhìn họ nói: “Đã nằm trong quan tài, tôi cảm thấy những đồ tùy táng đó dù ít hay nhiều cũng phải mang ý nghĩa đặc biệt. Ví dụ, nếu là Tiểu Ca, vật bồi táng với anh ta nhất định là hắc kim cổ đao, còn nếu là A Tứ, có lẽ sẽ là bi sắt. Tùy theo vật bồi táng, chúng ta hẳn có thể suy ra được một chút thông tin.”

Tiểu Hoa nói: “Ý anh là anh ta có dòng máu Tây Tạng?” Tôi nói: “Hoặc anh ta có thời gian dài hoạt động ở khu dân tộc Tạng.” Tiểu Hoa thở dài một hơi, nói: “Thế lực của Trương gia cực kỳ khổng lồ, có khi bọn họ hoạt động ở Tây Tạng, này cũng không có gì kỳ lạ.” Tôi nói: “Tôi cũng không thấy gì kỳ lạ gì, tôi chỉ cảm thấy loại trang sức này rất bình thường, nếu thi thể đã lựa chọn nó để chôn cùng, thì có lẽ sẽ thu được vài manh mối mà chúng ta không biết sau khi xem qua mớ trang sức này. Nếu cậu biết người thạo việc này, có thể nhờ họ xem giúp. Chúng ta không thể bỏ qua dù chỉ một manh mối.”

Tiểu Hoa hiển nhiên cảm thấy ít có khả năng thành công, tôi cũng không hiểu sao cậu ấy có loại dự đoán này, có lẽ, sau khi đã trải qua chuyện như vậy, chỉ có tôi mới giữ lòng hiếu kì, bản thân nó chính là một căn bệnh. Tuy nhiên cậu ấy cũng không ngăn cản tôi.

Chúng tôi cẩn thận kiểm tra tất cả trang sức, đầu của đống trang sức dân tộc Tạng này đều cực kỳ lớn, hơn nữa chế tác còn rất lỗ mãng phóng túng, đại bộ phận đều biểu thị ý nghĩa cát tường gì đó của truyền thống dân tộc Tạng.

Chúng tôi cố gắng tìm một cái gì đó hoàn toàn khác với đồ trang sức Tây Tạng thông thường. Phần lớn bộ phận trang sức cơ bản đều là loại bình thường nhất, nhưng trong đó có một điểm làm tôi để ý, trên tất cả sợi dây xuyên giữa các hạt châu đều có một hạt châu kỳ quái màu đỏ được khảm trong đó.

Chúng tôi đều biết rằng hầu hết đồ trang sức của dân tộc Tạng đều dùng thiên châu* màu đỏ, mã não đỏ, đá tùng hương đỏ, còn có san hô đỏ, nhưng viên này cũng là một loại tư liệu tham khảo.

Tôi hỏi Tiểu Hoa: “Có thể tìm người biết rõ đây là đá gì không?” Năng lực giám định và thưởng thức châu báu của Giải gia khá cao, nhưng hiển nhiên Tiểu không đặc biệt quen thuộc với phương diện này, từ nhỏ cậu ấy đã sống giữa hoàn cảnh vô cùng ác liệt, tinh lực của cậu ấy không đặt vào việc học cách phân biệt đồ cổ, phương diện này trong gia tộc có người chuyên môn phụ trách, cho nên Tiểu Hoa đưa mấy thứ này cho Tú Tú, hỏi Tú Tú: “Em xem xem đây là cái gì?”

Tôi không ngờ Tú Tú có rất có hiểu biết về bảo thạch, quả nhiên, phụ nữ thật khó lường. Cô ấy nhìn hạt châu rồi nói: “Vật liệu dùng làm hạt châu này rất hiếm gặp, đây là một loại bảo thạch hữu cơ.”

Tôi có chút sửng sốt, Tú Tú nói tiếp: “Đây là một hỗn hợp chứa các thành phần khoáng sản kim loại. Thứ này trên thị trường không có tên chính xác, nhưng rất nhiều người gọi nó là đá ánh trăng.”

Tôi nghe xong thì muốn nổ cả óc, tôi nhớ tới phía trong địa cung của Trương gia cổ lâu sử dụng lượng lớn loại đá này.

Tú Tú nói tiếp: “Loại đá này có rất nhiều đặc tính kì lạ, trong đó đặc tính chính là nó đặc biệt thích hợp trong các điêu khắc nhỏ. Rất nhiều người sẽ khắc thông tin đặc biệt bí mật lên mặt đá, bởi vì độ co dãn của bản thân nó khiến các bản khắc nhỏ có thể trông thấy rõ ràng.”

Tôi tiếp nhận hạt châu trong tay Tú Tú, xem xét kĩ, nói: “Mặt trên hình như không có thứ gì.”

Tú Tú chỉ vào chỗ thủng của hạt châu, nói: “Để che giấu tin tức, tin tức sẽ được khắc vào xung quanh chỗ thủng. Anh xem, chỗ thủng này có phải rất thô ráp không? Giờ anh nhìn thì giống như nó bị mài mòn, kỳ thật trên mặt có thể điêu khắc rất nhiều hoa văn nhỏ.”

Nói xong, Tú Tú rút ra điện thoại di động, mở một ứng dụng trong đó, dùng camera ngắm vào lỗ trên hạt châu. Lỗ nhỏ bị phóng đại vài lần, quả nhiên có thể nhìn ra chung quanh lỗ nhỏ là một đồ hình rất có quy tắc.

Đây là cái gì? Tôi hít một ngụm khí lạnh, cẩn thận nhìn, bảo Tú Tú tiếp tuc phóng đại lên tí nữa.Tú Tú lắc đầu: “Muốn phóng đại tiếp cần dụng cụ chuyên nghiệp, nhưng em cảm thấy thế này thì anh cũng đã có thể trông rõ. Mặt trên này khắc một con bọ cạp đầu chạm đuôi.”

Bọ cạp! Tôi nhìn kĩ vào di động của Tú Tú, phát hiện quả là như thế, đúng là một con bọ cạp.

Sao lại là bọ cạp? Nếu là kỳ lân thì tôi còn có cảm thấy có lý, nhưng đây lại là con bọ cạp, chẳng lẽ Tiểu Ca thuộc cung bọ cạp?

Đúng thật là, bọ cạp trong các hoa văn truyền thống Trung Hoa cổ biểu đạt rất nhiều nghĩa ẩn: bọ cạp trong văn hóa Tây Tạng cũng mang nhiều ý nghĩa. Bởi vì trong môi trường cao nguyên, bọ cạp Tây Tạng là một loại sinh vật làm người ta e sợ. Nhưng con bọ cạp này nhìn qua không phải bọ cạp Tây Tạng, mà giống hoa văn của người Hán hơn, đây là kết quả của sự dung hòa giữa văn hóa Tạng và Hán.

Hoa văn này là tất cả kết quả nghiên cứu về số đồ trang sức. Dường như Tiểu Hoa cũng không ngoài dự đoán, tôi cảm thấy cậu ấy cho rằng phát hiện một manh mối như này đã là một kì tích rồi.

Về hoa văn này, trước đó tôi đã tìm hỏi mấy chuyên gia, thu được cả mớ thông tin không rõ ràng. Về hoa văn bọ cạp này, không phải không có cái để nói mà là quá nhiều thứ để nói. Sau đó bản thân nửa đêm nghĩ lại, phát hiện chẳng có chút giá trị nào.

Tiểu Hoa nói, có lẽ hoa văn đó chỉ là trùng hợp, bản thân thi thể cũng không biết có nó tồn tại. Trong gia tộc có thói quen thu thập như Trương gia, chuyện này thật có thể xảy ra được.

Tuy nhiên không hiểu vì lẽ gì, tôi vẫn cảm thấy đây là bước đột phá. Để thể hiện sự ủng hộ với tôi, Tiểu Hoa tìm vài người bạn rồi mang hình vẽ phóng đại đó đăng báo, nhờ cả sự tư vấn qua internet.

Cậu ấy ra giá cao, hi vọng người biết về hoa văn bọ cạp này hoặc có thể cung cấp thông tin liên quan sẽ đến tìm chúng tôi.

Làm xong chuyện này, cái còn lại chỉ là chờ đợi. Tôi cho rằng trong thời gian ngắn cũng sẽ chẳng thu được kết quả gì nên cũng ko ôm ấp hi vọng lớn gì. Vì vậy liền trở về Hàng Châu, tiếp tục xử lí việc kinh doanh.

Thời gian từng ngày trôi qua, đủ thứ bầu không khí vụt qua. Cuộc sống như bây giờ dù có chút bận rộn, nhưng thu nhập càng ngày càng lớn, nhưng mà trong lòng tôi vẫn thường có cảm giác vắng lặng.

Phần lớn thời gian tôi đều ở cửa hàng của mình. Tình hình tài chính cửa hàng của tôi tách biệt với cửa hàng của chú ba, tình trạng kinh doanh vẫn ảm đạm như cũ. Đôi khi còn phải tham ô một tiền vốn từ cửa hàng chú ba để cứu tế tiền điện nước của chính mình. Nếu không phải vì sự vô dụng của tôi, thì tôi đã bắt đầu hoài nghi mặt tiền của cửa hàng này phong thủy không được tốt.

Kiên trì để riêng sổ sách, tôi không biết có phải bởi vì trong lòng tôi vẫn mong chú Ba trở về.

Ông ấy có quay về không, tôi không biết, nhưng nếu ông ấy quay về, tôi sẽ rất vui vẻ trả lại tất cả cho ông.

Bản thân tôi vẫn thích ở trong cửa hàng của mình, ngả lưng trên ghế tựa, nghe radio, phẩy quạt hương bồ, suy nghĩ mọi chuyện. Tôi cảm thấy chỉ có ở nơi này tôi mới là Ngô Tà, còn khi tôi bước ra khỏi căn phòng này, tôi lập tức biến thành một người khác. Trên người của người này có bóng dáng của Phan Tử, của chú Ba, của đủ người khác, nhưng hoàn toàn không phải là tôi. Mặc dù lúc mang linh hồn của họ, tôi có thể không tưởng niệm bọn họ, không hoài niệm những gì đã qua trong quá khứ, nhưng tôi biết rõ rằng, cuộc sống mà những linh hồn này mang đến cho tôi không phải là thứ tôi muốn.

Nhưng cho dù muốn hay không, đã là vận mệnh, thì cuối cùng sẽ đến.

——–

Thiên châu: Đá Dzi Tây Tạng (Ngọc Thiên Châu)

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play