Tôi còn tưởng sau khi Bàn Tử tránh sang bên sẽ nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng gì lắm, mà không nghĩ tới là chẳng thấy thứ gì ngoài bậc cầu thang dốc đứng đi lên. Người ta nói con đường cầu thang này dẫn tới nguy hiểm, rất nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm. Sau tôi phát hiện phát huy sức mạnh của giày đi bộ đường dài cùng tứ chi thì thềm đá này cũng không phải quá khó đi.
Ngoài cửa chẳng thấy thứ gì trừ đống tuyết lớn đã được quét gom lại. Tôi hỏi Bàn Tử: “Nhìn cái gì? Kiếp trước tôi có làm ra việc gì chẳng phải cũng do anh ép sao?”
“Cậu xem, tuy rằng trước cửa tuyết đã được quét, nhưng chỉ tới khoảng 6, 7 bậc thang,  xuống chút nữa vẫn toàn là tuyết. Chúng ta vừa rồi giằng co một hồi lâu, mà lúc tôi tới dấu chân vẫn còn ở đó. Nếu vừa rồi những người kia xuống núi thì khẳng định đã giẫm lên lớp tuyết, cho nên chứng tỏ trong khoảng thời gian ngắn không có ai qua đây.”
“Ý anh là những người đó vẫn còn trong chùa chưa đi ra ngoài sao?” Tôi hoảng sợ hỏi.
Bàn Tử nói: “Không rõ có còn trong chùa hay không….. hay ra bằng đường khác.”
Tôi lắc đầu. Theo tôi biết thì hẳn là không có, nếu không năm ấy Muộn Du Bình xuất hiện sẽ không gây kinh ngạc đến mức đó. Nếu nói rằng có một con đường khác thì chính là tiến vào núi tuyết.
Quả nhiên, Bàn Tử bảo: “Vậy hoặc là đám người kia còn trong chùa, hoặc là con mẹ nó đến nơi Tiểu Ca từng tới?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play