Tôi lập tức lấy điện thoại ra, không chút do dự bấm số báo cảnh sát.
Ngay khi cuộc gọi vừa được kết nối, còn chưa kịp nói gì, tôi đã nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài vọng lại.
Tôi vội vàng cúp máy, nín thở.
Tiếp theo là tiếng kéo lê vật nặng và tiếng quần áo ma sát với sàn nhà.
Là Từ Hạo đã trở về sao?
Tôi nhẹ nhàng di chuyển đến bức tường đã bị đập thông, chậm rãi bò trở lại tủ quần áo.
Cánh cửa mở ra.
Tiếng bước chân hướng về phía nhà vệ sinh.
Nghe thấy tiếng nước chảy từ bên trong, tôi len lén mở hé cửa tủ.
Qua khe hở, tôi nhìn thấy ông Hoàng với khuôn mặt bê bết máu đang nằm trên sàn.
Đôi mắt ông ấy nhìn thẳng vào tôi phía sau khe cửa tủ.
Đôi môi ông Hoàng khó nhọc mấp máy, như muốn nói điều gì đó với tôi.
Tôi hiểu rồi, ông ấy đang nói:
"Chạy mau!".
Đúng lúc này, tiếng nước trong nhà vệ sinh ngừng chảy.
Tiếng bước chân lại vang lên, tiến về phía tủ quần áo.
Giây tiếp theo, cánh cửa tủ bị giật mạnh.
Nấp trong tủ quần áo nơi cất giữ bộ đồ của nạn nhân, tôi cố gắng hết sức để không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Mùi ẩm mốc của quần áo hòa quyện với mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi, khiến tôi muốn nôn.
Qua khe hở của cánh cửa tủ, tôi nhìn thấy Từ Hạo với vẻ mặt u ám, kéo lê ông Hoàng vào căn phòng dán đầy bùa vàng.
Trong không gian tối tăm và chật hẹp, tôi có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập thình thịch.
Là con gái, tôi chắc chắn không phải là đối thủ của Từ Hạo.
Điều duy nhất có thể hy vọng bây giờ là anh ta sẽ không phát hiện ra tôi đang trốn trong tủ.
Rốt cuộc bọn họ đã nói gì với nhau mà khiến Từ Hạo ra tay tàn độc với ông Hoàng như vậy?
Và tại sao Từ Hạo lại kéo ông Hoàng vào căn phòng này? Anh ta muốn làm gì?
Đang lúc tôi miên man suy nghĩ, Từ Hạo chậm rãi bước về phía tủ quần áo.
Anh ta dừng lại trước tủ. Tôi siết chặt hai hàm răng, toàn thân căng cứng.
Chỉ cần anh ta mở cửa tủ, tôi sẽ liều mạng với anh ta.
Nhưng thật bất ngờ, Từ Hạo không mở cửa tủ.
Anh ta nhón chân, lấy một thứ gì đó từ trên nóc tủ.
Phải đến khi anh ta đi đến chỗ ông Hoàng, tôi mới nhận ra thứ anh ta đang cầm là một con d.a.o phay sắc bén.
Từ Hạo nắm chặt con dao, cánh tay giơ cao.
Lưỡi dao sắc bén, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Lúc này, tôi không thể nhịn được nữa.
Lao ra khỏi tủ quần áo, cục gạch trong tay đập mạnh vào gáy Từ Hạo.
Trước khi trốn vào tủ quần áo, tôi đã cạy được một cục gạch từ bức tường bị đập thông để phòng thân.
Bây giờ xem ra, đó quả là một lựa chọn đúng đắn.
Bị tôi đánh trúng, Từ Hạo mềm nhũn người, con d.a.o phay trong tay rơi xuống đất.
Tôi lao tới, đập thêm hai nhát vào đầu anh ta.
Sau khi xác định Từ Hạo đã bất tỉnh, tôi chui sang phòng bên cạnh, xé vài dải ga trải giường trói tay chân anh ta lại.
Sau đó, tôi đỡ ông Hoàng dậy, cho ông uống một ngụm nước.
Một lúc sau, tinh thần ông Hoàng đã khá hơn rất nhiều.
Ông ấy khó nhọc đứng dậy, chậm rãi đi quanh căn phòng.
Lúc này, điện thoại của tôi reo lên, là Tiểu Bạch gọi đến.
Sau khi bắt máy, tôi mới biết điện thoại của cô ấy vừa hết pin, bây giờ mới tìm được chỗ sạc.
"Lạc Lạc, mình đã điều tra rõ rồi."
"Ngày sinh tháng đẻ của cậu rất đặc biệt, 19 tháng 9, là ngày sinh của Quan Âm."
"Cậu trời sinh đã mang vận may, cả đời sẽ bình an vô sự."
"Và mình cũng đã tra rồi, nạn nhân trong vụ án mạng mười năm trước cũng sinh ngày 19 tháng 9."
"Các bậc tiền bối trong gia tộc mình nói rằng, thời cổ đại có một loại tà thuật đã thất truyền, chính là dùng sinh mạng của những người có ngày sinh đặc biệt này để tế thần tà ở những nơi đặc biệt."
"Kẻ thực hiện tà thuật này, trong vòng mười năm sẽ tài vận hanh thông, hưởng hết vinh hoa phú quý."
"Nhưng chỉ duy trì được mười năm, hết thời gian, phải tiếp tục cử hành nghi lễ này tại chỗ cũ."
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT