Nhìn thấy người cha tóc bạc trắng rơi lệ, tôi cũng nghiến răng ken két vì tức giận.

Tôi đứng dậy kéo tay ông Hoàng, định đi ra ngoài.

"Ông Hoàng, chúng ta mau đi báo cảnh sát, trừng trị tên súc sinh này để trả thù cho con gái ông!"

Ông Hoàng nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay tôi, lắc đầu.

"Cháu à, tất cả những điều này của chúng ta đều chỉ là suy đoán, căn bản không có chứng cứ xác thực."

"Năm đó anh ta có thể thoát khỏi sự điều tra của cảnh sát, bây giờ cũng sẽ không dễ dàng để lại manh mối đâu."

Nghe xong những lời này, tôi như bị dội một gáo nước lạnh.

Nhưng lời nói tiếp theo của ông Hoàng, lại khiến tôi nhen nhóm hy vọng.

"Tuy nhiên nếu anh ta vẫn cứ sống ở đây, chỉ dựa vào mấy lá bùa vàng dán trên người là không đủ."

"Trong phòng anh ta, chắc chắn có vật gì đó của con gái tôi từng đeo bên người."

"Ngửi được hơi thở quen thuộc trên người anh ta, nó mới không làm hại anh ta."

"Chỉ cần có thể phá hủy thứ đó, đợi khi con gái tôi thoát khỏi sự khống chế, nó nhất định sẽ tìm anh ta báo thù."

"Sau khi báo thù, oán khí tiêu tan, con gái tôi cũng có thể sớm đầu thai chuyển kiếp."

Nghe ông Hoàng nói xong, tôi lập tức xung phong nhận việc, tình nguyện đến phòng Từ Hạo tìm kiếm món đồ vật kia.

Ông Hoàng cũng nói, lát nữa ông ấy sẽ tiếp tục gọi điện cho Từ Hạo, hẹn gặp mặt trực tiếp.

Đợi khi ông ấy dụ được Từ Hạo ra ngoài, tôi có thể nhân cơ hội lẻn vào phòng anh ta.

Kế hoạch đã định, tôi phấn khởi gọi điện cho Tiểu Bạch.

Nhưng cô ấy như bặt vô âm tín, gọi mấy cuộc đều không liên lạc được.

Thời gian cứ trôi qua từng chút, tôi cũng không còn thời gian để thông báo cho cô ấy nữa.

Ông Hoàng gọi điện cho Từ Hạo, tôi núp ở góc khuất dưới lầu.

Thấy Từ Hạo đi ra, cùng ông Hoàng rời đi, tôi lập tức chạy về phía phòng anh ta.

Cửa phòng ở đây đều là loại khóa cũ, tôi chỉ dùng một chút kỹ thuật nhỏ là có thể dễ dàng mở được cửa phòng Từ Hạo.

Đẩy cửa bước vào, khung cảnh trước mắt hoàn toàn khác với tưởng tượng của tôi về một căn phòng u ám, kỳ quái.

Căn phòng được bày trí đơn giản, gọn gàng, nhìn sơ qua không có gì bất thường.

Cắn chặt răng, tôi bắt đầu lục tung căn phòng lên.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tôi vẫn không tìm thấy gì. Ngay lúc tôi định bỏ cuộc, tôi bỗng nhớ ra, căn phòng bên cạnh phòng Từ Hạo, dường như không có cửa.

Kết cấu của tòa nhà này đều giống nhau, mỗi tầng có bốn căn phòng.

Nhưng lúc nãy khi đến đây, tôi phát hiện tầng mà Từ Hạo đang ở chỉ có ba căn phòng.

Chẳng lẽ, anh ta đã bịt kín cửa phòng bên cạnh, sau đó đập thông hai căn phòng?

Nghĩ đến đây, tôi lập tức tìm kiếm trên tường.

Quả nhiên, tôi phát hiện ra một tấm ván gỗ có thể di chuyển được trong tủ quần áo dựa sát tường.

Kéo tấm ván gỗ ra, một lối đi xuất hiện trên bức tường phía sau.

Chui vào lối đi, tôi đến một căn phòng khác.

Cửa sổ và cửa ra vào của căn phòng này đều bị bịt kín, bên trong tối đen như mực.

Tôi lấy điện thoại ra, bật đèn pin.

Khoảnh khắc tiếp theo, một luồng khí lạnh bao trùm lấy tôi.

Trên trần nhà, tường và sàn nhà của căn phòng này…

Tất cả đều được dán kín bởi những lá bùa vàng.

Ánh sáng phản chiếu lại, nhuộm mọi thứ thành một màu vàng kỳ dị.

Tôi bấu chặt móng tay vào da thịt, dùng cơn đau để xoa dịu nỗi sợ hãi đang dâng trào.

Dưới ánh đèn, tôi quan sát những thứ khác trong phòng.

Trên bàn có một khung ảnh.

Trong khung ảnh là bức ảnh đen trắng của một cô gái.

Khuôn mặt cô ấy mang theo nụ cười, nhưng trong hoàn cảnh này lại toát lên vẻ rùng rợn đến đáng sợ.

Tôi biết, cô gái này chính là nạn nhân của vụ án mạng năm xưa.

Bên cạnh bàn là một chiếc tủ quần áo lớn màu đen.

Tôi chậm rãi bước tới, run rẩy đưa tay mở toang cánh cửa tủ.

Bên trong là một bộ quần áo phụ nữ dính đầy máu.

Do thời gian đã lâu, quần áo đã ngả màu vàng ố.

Vết máu trên đó cũng chuyển sang màu đen.

Quả nhiên, ông Hoàng nói đúng.

Từ Hạo thực sự đã giữ lại đồ vật của nạn nhân trong phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play