Cơ thể Từ Hạo khựng lại, trên mặt lộ rõ vẻ hoang mang, lẩm bẩm:

"Tôi đã nhìn thấy chứng minh thư của cô lúc thuê nhà, đúng là ngày sinh tháng đẻ đặc biệt đó mà."

Nụ cười trên môi tôi càng thêm rạng rỡ, nước mắt cũng theo đó mà tuôn rơi:

"Anh có thể giúp lão già họ Hoàng ngụy tạo chứng cứ để lừa gạt tất cả mọi người, vậy thì tại sao tôi lại không thể dùng một cái chứng minh thư giả để lừa anh chứ?"

Trong nháy mắt, sắc mặt anh ta trở nên trắng bệch.

Như để chứng minh cho lời nói của tôi, luồng ám khí đang bao trùm lấy tôi bỗng chốc tan biến.

Từ sâu thẳm trong làn ám khí, vang lên một tiếng rên rỉ trầm đục khiến linh hồn người ta phải run sợ.

Vô số con mắt đỏ ngầu và những chiếc xúc tu đen ngòm nhớp nháp xuất hiện khắp mọi ngóc ngách trong căn phòng.

Từ Hạo hét lên một tiếng kinh hãi, tay chân luống cuống bỏ chạy ra ngoài.

Nhưng ngay sau đó, anh ta đã bị một chiếc xúc tu to lớn cuốn lấy.

Vô số giác hút nhỏ xíu trên xúc tu bắt đầu ngọ nguậy, Từ Hạo khô héo đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.

Đợi đến khi rơi xuống đất, anh ta đã biến thành một tấm da người nhăn nheo.

Tôi nhìn thấy trong màn ám khí dày đặc, bóng hình linh hồn của Từ Hạo lóe lên rồi biến mất.

Khuôn mặt hư ảo của anh ta mang theo vẻ oán độc lao về phía tôi, nhưng ngay sau đó đã bị kéo vào sâu trong màn ám khí, không còn một dấu vết.

Tiểu Bạch nằm trên mặt đất vui mừng kêu lên:

"Lạc Lạc, kế hoạch của cậu cuối cùng đã thành công rồi."

"Cũng không uổng công tớ phải vất vả diễn kịch cùng cậu."

Tôi nhìn cô ấy, trên mặt tràn đầy dịu dàng.

"Xin lỗi Tiểu Bạch, tớ đã lừa cậu."

"Kẻ bị cơn thịnh nộ của Tà Thần giáng xuống, không chỉ có kẻ thi triển tà thuật..."

"...Vật tế giả kia, cũng sẽ hồn phi phách tán..."

Trong ánh mắt kinh hoàng của Tiểu Bạch, một chiếc xúc tu hiện ra sau lưng tôi.

Nó mang theo tiếng gió rít, lao thẳng về phía tôi.

Ngay sau đó, tôi cảm thấy một sức lực mạnh mẽ ập đến, cả người bị hất văng về phía trước.

Tôi nhìn thấy, chiếc xúc tu co duỗi, cuốn lấy một người phụ nữ. Cô ấy cao ráo, tóc buộc hai bên, y như dáng vẻ lúc tôi mới gặp.

"Lạc Lạc, cô rất tự hào về em."

"Em đã thật sự làm được rồi, trở thành một cô gái dũng cảm và thông minh."

"Cô không còn gì để dạy em nữa, nhưng cô hy vọng em có thể tiếp tục bước tiếp..."

Nhìn khuôn mặt quen thuộc ấy, nước mắt tôi tuôn rơi.

"Cô Hoàng Tuyết..."

Vài chữ còn chưa kịp thốt ra, chiếc xúc tu đã cuốn lấy cô ấy, chìm vào màn ám khí.

Làn ám khí tan biến, những thứ dùng để lập trận trên mặt đất đều hóa thành tro bụi.

Cạch một tiếng, khung ảnh cô Hoàng Tuyết trên bàn rơi xuống đất.

Kính vỡ tan, nhưng bức ảnh bên trong lại không cánh mà bay.

Cô ấy bị nhốt ở đây mười năm, giờ đây cuối cùng cũng có thể rời đi rồi...

Trên con đường núi gập ghềnh, tôi và Tiểu Bạch kéo theo hai chiếc vali to tướng, bước đi nặng nhọc.

Nó lau mồ hôi trên trán, càu nhàu với tôi:

"Sao cậu lại nghĩ đến cái nơi khỉ ho cò gáy này để dạy học chứ?"

"Tớ cũng bị rồ theo cậu rồi, ở đây ăn đất cùng cậu."

Tôi cười nói với cô ấy:

"Chúng ta đi vào đây dễ, nhưng những đứa trẻ trong núi muốn đi ra thì khó lắm."

"Đi dạy học, là gieo vào lòng chúng một hạt giống."

"Hạt giống nảy mầm, sẽ cho chúng dũng khí và quyết tâm để bước ra khỏi núi."

"Hạt giống trong lòng tôi năm xưa, giờ đây đã trở thành cây đại thụ."

"Vì vậy, tớ muốn để cho những đứa trẻ vùng núi khác được che bóng mát dưới gốc cây đại thụ..."

Ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Những thân cây to lớn vươn thẳng lên trời, cành lá sum suê che khuất ánh nắng chói chang.

Tôi rưng rưng nước mắt, lẩm bẩm:

"Cô Hoàng Tuyết, cảm ơn cô..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play